Phối hợp diễn trò cùng Trần Hạo, sao anh ta có thể không rõ anh đang muốn làm gì?
Đậu má, đừng nói là mấy viên kim cương ở đây, ngay cả phòng làm việc này cũng là của Trần Hạo, anh ta chỉ là người làm công cho anh mà thôi.
Trả giá cao hơn, đây không phải là đang vội vàng tặng tiền cho Chí Tôn hay sao? Sao bọn họ có thể không đồng ý chứ?
Cái tên ngu ngốc này từ đâu chui ra vậy? Rất đáng yêu!
Nhìn thấy Andrew lại bê ra một mâm kim cương, Trần Hạo mỉm cười tủm tỉm tiếp tục lựa chọn.
“Sao tôi cảm thấy chất lượng của những viên kim cương này cũng không tồi nhỉ?”
Bối Thự Vinh nghe được những lời này liền nheo mắt.
Trần Hạo cười ha ha nhìn về phía Bối Thự Vinh: “Cậu Bối, anh có nhìn trúng thứ gì không? Hay là anh chọn trước đi? Anh chọn xong rồi thì để những thứ còn lại cho tôi chọn?”
Nhìn thấy Bối Thự Vinh im lặng, Trần Hạo mỉm cười châm chọc: “Cậu Bối, tôi còn đang cần dùng gấp đấy? Anh còn muốn mua không?”
Bối Thự Vinh cảm thấy đau trứng! Số kim cương vừa nãy đã tiêu tốn không ít tiền của anh ta, nếu như bây giờ lại tiếp tục mua, chắc hẳn là lại phải tiêu tốn hàng trăm triệu đô la nữa.
Trần Hạo thấy Bối Thự Vinh do dự thì tiếp tục thêm dầu vào lửa.
“Cậu Bối? Không biết anh đã từng nghe qua câu nói nổi tiếng này chưa? Không có việc gì mà lại đi khoe khoang khoác lác, sớm muộn gì cũng bị sét đánh!”
Ban đầu Bối Thự Vinh còn có chút do dự, nhưng bị Trần Hạo trào phúng như vậy khiến cho anh ta vô cùng tức giận: “Con mẹ nó, anh nghĩ tôi là người thiếu tiền sao? Anh càng muốn, tôi lại càng không cho anh! Tôi muốn mua tất cả, tăng giá thêm mười phần trăm!”
Trần Hạo bình tĩnh nói: “Quả nhiên là người có tiền, ra tay thật phóng khoáng!”
Bối Thự Vinh cười ha ha nói: “Hôm nay, là tôi cố ý muốn làm cho anh khó chịu đấy, Trần Hạo, có phải là anh đang rất khó chịu không? Có phải là rất tức giận không?”
Trần Hạo cười nói: “Thanh toán hoá đơn đi rồi nói chuyện sau! Nói không chừng, cậu Bối không trả nổi đâu?”
“Tôi mà không trả nổi chút tiền ấy sao? Anh đang nói đùa gì vậy?”, nói xong, Bối Thự Vinh nói Andrew đi lấy hoá đơn, sau đó ném cho anh ta một tấm thẻ ngân hàng.
Andrew cười tủm tỉm đi tính tiền, rất nhanh đã trở về, anh ta đem cả kim cương và thẻ ngân hàng trả lại cho Bối Thự Vinh.
Người bên ngoài xôn xao bàn tán, nhất thời, cảnh tượng trở nên náo nhiệt.
“Nhà họ Bối thật trâu bò, mua hết số kim cương này hẳn là phải tiêu tốn cả trăm triệu? Khó trách dạo gần đây nhà họ Bối lại phát triển mạnh ở Ma Đô như đây, khả năng tài chính không tầm thường chút nào!”
“Đúng vậy, xem ra tin đồn nhà họ Bối chèn ép các gia tộc lớn ở Ma Đô là thật! Tiêu tốn số tiền lớn như vậy mà cũng không hề chớp mắt!”
Chu An Na nhìn thấy Bối Thự Vinh ra tay hào phóng, ánh mắt lại càng thêm quyến rũ, bàn tay ôm chặt cánh tay Bối Thự Vinh hơn.
Những người phụ nữ xung quanh vừa hâm mộ, vừa ghen tị với Chu An Na, hận không thể được thay thế cô ta.
Bối Thự Vinh đảo mắt nhìn Trần Hạo, dáng vẻ đắc ý, chỉ trong một cái chớp mắt, anh ta đã hung hăng chèn ép Trần Hạo, thậm chí, anh ta còn nghĩ mình là vua của thế giới, khí thế ngút trời.
Trần Hạo mỉm cười tủm tỉm hỏi Andrew: “Vụ mua bán vừa nãy kiếm được bao nhiêu?”
Andrew nói: “Ước chừng là ba mươi đến bốn mươi triệu tiền nước Hoa!”
Trần Hạo mỉm cười nói: “Cậu Bối, cảm ơn anh!”
“Cảm ơn tôi?”, một câu của Trần Hạo khiến cho Bối Thự Vinh rơi vào mơ hồ.
Anh ta thầm nghĩ, cảm ơn tôi? Cảm ơn tôi cái gì? Có phải là tên này bị mình chọc giận đến mức phát điên rồi không?
“Đương nhiên là phải cảm ơn cậu Bối rồi, vụ mua bán này của anh làm cho tôi kiếm được bốn mươi triệu, tôi không cảm ơn anh thì cảm ơn ai?”, Trần Hạo cười ha ha nói.
“Anh kiếm được bốn mươi triệu?”, Bối Thự Vinh khó hiểu hỏi.
Andrew cười lớn nói: “Đúng vậy! Không phải anh là bạn của anh Trần sao? Chẳng lẽ anh không biết phòng làm việc này là do anh Trần đầu tư sao? Anh mua đồ ở phòng làm việc do anh Trần đầu tư, tất nhiên là đang giúp anh Trần kiếm tiền rồi? Từ điểm này có thể thấy, anh nhất định là bạn tốt của anh Trần!”