Tả Phong Hàn hít sâu một hơi: "Tôi sẽ không thua! Tuyệt đối sẽ không thua, tôi nhất định phải đánh bại anh!”
Nói xong câu đó, anh ta lại nặng nề rời đi.
Mà lúc này, trong sân huấn luyện của trường học, tất cả các đội viên đều trở về việc huấn luyện, Vương Đĩnh đứng ở bên cạnh như một tên ngốc, không ai để ý đến hắn ta, cũng không có ai thèm nhìn hắn ta một cái nào.
Ở trong mắt Vương Đĩnh, không có thứ gì có thể làm hắn ta khó chịu hơn sự sỉ nhục này.
Trong lòng hắn ta thầm nghĩ, cứ chờ đấy cho ông đây, sau đó xoay người rời đi.
Ai ngờ, hắn ta vừa đi tới cổng, phía sau liền truyền đến giọng nói của Trần Hạo.
"Chủ nhiệm Vương! Tôi có hiểu một chút về huyền học, ấn đường của ông biến thành màu đen, hai bên lông mày có một luồng khí xanh vắt ngang, chỉ sợ gần đây sẽ có rất nhiều tai nạn! Tôi khuyên ông sau này nên làm việc thiện tích đức nhiều vào, bớt làm mấy chuyện vớ vẩn thôi, nếu không sẽ bị nghiệp quật đấy!”
Vương Đĩnh khinh thường nói: "Ngớ ngẩn! Đừng có mà vội đắc ý, cứ chờ xem!”
Nói xong, Vương Đĩnh nổi giận đùng đùng bỏ đi, lúc ông ta đang nghĩ đủ thứ ác độc trên đường đi về phòng làm việc của mình, bỗng nhiên hai chân mềm nhũn quỳ xuống giữa đường.
Vô số người đang đi lại trong trường học đều biết hắn ta là ai!
Những tiếng trào phúng, cười trên nỗi đau của người khác vang lên bên tai không dứt!
Vào lúc này, Vương Đĩnh chỉ muốn chết!
Đúng lúc Vương Đĩnh bị ai đó nhìn như ngắm hoa, buổi huấn luyện ở sân tập đã kết thúc.
Trần Hạo nghiêm túc quan sát mọi người, Thái Hạo Thanh vội vã chạy đi tập hợp.
“Biết vì sao tôi nghiêm khắc với các cậu vậy không? Mục đích các cậu đến tiểu đội là gì?”, Trần Hạo sắc bén hỏi.
“Để mạnh hơn…”
“Giọng nhỏ quá, nói lại!”
“Để mạnh hơn! Mạnh hơn! Mạnh hơn!
Mọi người hét khản cổ, anh mới gật đầu nhàn nhạt, ánh mắt lại lướt qua các thành viên của tiểu đội.
“Mục đích các cậu đến đây là để giúp bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, trở thành một người giống tôi! Là người từng trải, tôi chỉ có thể nói cho các cậu biết rằng, không có đường tắt để mạnh hơn, chỉ có tập luyện điên cuồng, bỏ ra mồ hôi và xương máu gấp bội thậm chí là hàng trăm lần so với người khác, khi đó các cậu mới có thể đổi lấy thành công!”
Lời nói của Trần Hạo lập tức khiến họ rơi vào dòng suy nghĩ xa xăm.
“Con đường để trở nên mạnh hơn trước giờ luôn lắm chông gai, muôn vàn khó khăn hiểm trở! Ta cần có ý chí, niềm tin, lòng kiên trì và còn cần thêm một chút may mắn! Các cậu hiểu không?”
“Phải mạnh hơn! Mạnh hơn! Mạnh hơn!”
Khi nghe câu nói này của Trần Hạo, nhiệt huyết trong họ càng bùng cháy dữ dội hơn, họ lấy tiếng gào, tiếng thét để diễn tả niềm tin vững chắc của bản thân.
Thành viên của tiểu đội đã từng chứng kiến sự dũng mãnh của Trần Hạo, nên giờ họ tôn kính anh tựa thần linh vậy.
Có được một vị huấn luyện viên như vậy chính là phúc phận của bọn họ.
Trần Hạo rất hài lòng với biểu hiện của bọn họ, anh lại đưa mắt nhìn mọi người: “Tôi nói cho các cậu biết, con đường trở nên mạnh mẽ của các cậu chỉ vừa mới bắt đầu thôi, tương lai sau này sẽ càng gian khó hơn, bây giờ có ai muốn rút lui thì có thể bước ra!”
Anh vừa dứt lời, đưa mắt nhìn chằm chằm vào mặt Mễ Quả Quả ngay.
Mễ Quả Quả kiên cường cắn chặt đôi môi, không hề khiêm nhường nhìn thẳng vào Trần Hạo, hốc mắt cô ấy đỏ bừng.
Đợi một lúc lâu, Trần Hạo mới dời ánh mắt trên người Mễ Quả Quả đi: “Giải tán!”
“Vâng!”
Cả nhóm cúi chào Trần Hạo, rồi chậm rãi rời khỏi sân huấn luyện.
Lúc rời khỏi đó, Mễ Quả Quả khó chịu cau có ôm bụng.
Sau khi những người khác đã đi hết, Trần Hạo gọi Thái Hạo Thanh lại.