"Ông nội!1", Lưu Gia Ấn hơi tức giận, nói lớn tiếng.
"Gặp chuyện không thể sốt ruột, sốt ruột không giải quyết được vấn đề đâu, ngược lại còn gây ra những cảm xúc tiêu cực cho cháu. Làm việc phải thản
nhiên, bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh mới có thể tìm được sơ hở của đối thủ, đánh úp bất ngờ!"
"Nhưng với tình hình hiện giờ, nếu không có ba nhà kia thì kế hoạch của chúng ta sẽ đổ sông đổ bể mất!"
Lưu Tiêu cười, nhấp một ngụm trà: "Không có họ thì chỉ là tạm thời giải quyết vấn đề tài chính của Bạch thị thôi. Cái gốc của chuyện này vần không thay đổi, Bạch thị vẫn đang trong khủng hoảng, ai thắng ai thua thì chưa chắc".
Hắn ta hỏi: "ông nội còn kế hoạch khác hay sao a?"
Lưu Tiêu đáp: "Cháu quá nóng vội, luôn muốn chứng minh mình tài năng, muốn nhìn Bạch Phi Nhi bị cháu giẫm ở dưới chân, đế cò ta hối hận vì đã không chấp nhận cháu, lựa chọn cháu! Nhưng sao cháu không bình tĩnh nghĩ lại xem, nếu Bạch Phi Nhi thật sự yếu ớt đến mức bị chúng ta đánh bại dễ dàng như vậy thì làm sao cô ta có thể giúp Bạch thị giữ vững được vị the tới nay?"
Lưu Gia Ấn ngạc nhiên, mặt nóng lên, biết ông mình dạy dỗ đúng, quả là hắn ta đã quá hấp tấp roi.
Thấy cháu trai như vậy, Lưu
Tiêu nói tiếp: "Mối nguy cơ của Bạch thị chưa được giải quyết tận gốc thì chúng ta vẫn chiếm lợi thế, lo cái gì? Chẳng lẽ ngoài ba nhà cung ứng này ra thì không thể tìm ra sơ hở nào khác à? Quyết toán dự án, quyết toán nguyên vật liệu, thậm chí là khoản cung cấp hàng hóa của Diệc Hiên, chỉ cần chúng ta muốn, đều có thể tìm ra người hỗ trợ mới bất cứ lúc nào! Hoảng cái gì?"
Nghe thấy ông nội nói vậy, hai mắt Lưu Gia Ấn sáng lên.
"Cháu đừng quên rằng cổ phần mới là mục tiêu của chúng ta, chỉ cần có thể khiến Bạch thị
bị mắc kẹt trong khủng hoảng tài chính thì bất kỳ một khâu nào trong đó cũng có thể bị chúng ta lợi dụng, biến thành cọng rơm cuối cùng đè chết Bạch thị! Hơn nữa, nhà họ Bạch còn có một nhược điểm chí mạng, cho dù chúng ta bị đẩy vào thế bất lợi thì vẫn có thể lật ngược tình thế nếu biết cách dùng nó!"
Nói đến đây, Lưu Tiêu nở nụ cười tinh khôn.
Lưu Gia Ấn nhìn ông nội mình, không hiểu hỏi: "Nhược điểm chí mạng của nhà họ Bạch ạ?"
"Đúng vậy, đó chính là nội
bộ!", một tia sáng chợt lóe lên trong mắt ông ta.
Lưu Gia Ấn lập tức hiểu ý của ông nội.
Ông Bạch vì Bạch thị mà gạt qua toàn bộ con cháu trong nhà, giao gia tộc cho Bạch Phi Nhi, người ưu tú nhất trong cả ba thế hệ, ai mà thấy thoải mái cho được?
Đây chính là sơ hở, còn là một sơ hở lớn!
"Thế nên chuyện cổ phần cháu không cần phải lo đâu, mọi thứ đều đang nằm trong lòng bàn tay ông. Thật ra chúng ta có
rất nhiều đối tượng có thể lợi dụng nhưng cháu luôn không nhận ra! Dòng thứ nhất của nhà họ Bạch là mục tiêu thì dòng thứ ba cũng thế thôi mà?", nói đến đây, nụ cười của Lưu Tiêu càng thêm đắc chí.
Sau khi nghe xong những lời của ông nội, Lưu Gia Ấn lại tràn trề niềm tin, hắn ta không kìm được tự giễu: "Do cháu hấp tấp quá! Nhưng mà..."
Hắn ta không ngờ ông nội mình lại thông minh như vậy, kéo cả dòng thứ ba của nhà họ Bạch vào chuyện này.
Thấy Lưu Gia Ấn còn muốn
hỏi thêm, Lưu Tiêu nhấp một ngụm trà, bình thản nói: "Không cần hỏi nữa, cháu chỉ việc làm theo lời ông là được, sẽ có kết quả nhanh thôi".
ở một nơi khác, Trần Hạo đang lái xe chở Bạch Phi Nhi về Bạch thị.
Trên xe, Bạch Phi Nhi tính toán số vốn mà hiện giờ Bạch thị có thể sử dụng xong thì gọi cho Giang Ngạo Tuyết.
"Trưởng phòng Giang, trước mắt chúng ta có thể sử dụng bao nhiêu vốn?"
"Chủ tịch, bên kế toán mới
gửi cho tôi tình hình về dòng vốn, trước mắt chúng ta có thể sử dụng tối đa chưa đến năm trăm triệu ạ!"
Nghe vậy, Bạch Phi Nhi nhíu mày, rõ ràng là số tiền này quá nhỏ để cô giải quyết vấn đề.
"Không phải bên bất động sản còn dùng được vốn sao? Tại sao chỉ có chừng này thôi?"
"Thưa chủ tịch, chuyện lần này tám chín phần mười là do nhà họ Lưu làm ra, nhưng trước giờ bất động sản luôn nằm trong phạm vi quản lý của họ nên gần như chúng ta không thể động vào vốn bên đó. À phải rồi, phía
kế toán cũng đã ước tính ra được điều kiện giới hạn,
Đoạn này có hình ảnh
***