Khi Dương Phàm đang buồn bực thì Trần Hạo đã đặt tay lên cổ tay người bệnh.
Sau một lúc kiểm tra, trong mắt anh chợt lóe sáng.
“Nếu tôi đoán không sai, tình trạng này của người bệnh căn bản chẳng liên quan gì đến thuốc chữa viêm gan B cả, là trúng độc! Tôi yêu cầu đội chuyên gia kiểm nghiệm độc ngay bây giờ!”, Trần Hạo bắt mạch xong liền đưa ra phán đoán.
“Trúng độc?”, nghe xong câu này, phóng viên có mặt tại hiện trường đưa mắt nhìn nhau.
Trong lòng Dương Phàm giật nảy, thầm nghĩ làm sao cái tên chết tiệt này nhận ra được?
Mindray không phải đã nói độc tố này rất thần bí, ngay cả danh y cũng chưa chắc có thể nhìn ra được? Làm thế nào mà thằng nhóc này chỉ liếc mắt một cái đã đoán ra rồi?
“Sao có thể là trúng độc được, cậu dám nói lung tung hả? Kiểm tra độc cái gì chứ, sợ là cậu biết tình huống không ổn nên mới nghĩ cách kéo dài thời gian chứ gì!”, Dương Phàm phản bác.
Trần Hạo không thèm nhìn ông ta, đưa mắt nhìn về phía đội chuyên gia của lãnh đạo.
La Khải Thân vốn định mở miệng nói gì đó thì bắt gặp ánh mắt sắc bén của Hoa Vạn Hùng, nhất thời liền ngậm miệng không dám nói nữa.
Vương Tuyết Cầm cũng không dám thở mạnh, địa vị của cô ta ở giới dược học còn không bằng La Khải Thân, anh ta không dám tranh luận thì cô ta lại càng không.
Ánh mắt Trần Hạo chuyển qua những người khác, nhất thời toàn bộ câm như hến, ai còn dám nói lời vô nghĩa?
“Có…có thể!”
“Nên làm như vậy!”
Một đám người khúm núm nói.
Dương Phàm ngẩn người, thầm nghĩ đây chính là đội chuyện gia mình mời đến cơ mà?
Đầu mấy tên này có vấn đề à? Tại sao lại đứng về phe Cửu Khúc? Chơi trò quái quỷ gì vậy?
Trần Hạo thản nhiên nói: “Nếu không ai phản đối, vậy trực tiếp nghiệm độc đi!”
Thấy anh thật sự chuẩn bị nghiệm độc, Dương Phàm nhất thời khó chịu: “Này…cậu như thế này là đang lãng phí thời gian của mọi người!”
Trần Hạo cười nhạt: “Ông Dương Phàm ra sức phản đối chuyện nghiệm độc như thế, hơn nữa thái độ rất cứng rắn kiên quyết, không lẽ ông biết trong đó có độc cho nên mới không dám để chúng tôi kiểm nghiệm sao?”
Dương Phàm bị Trần Hạo vứt cho một câu không thể phản bác được.
Đám người La Khải Thân cũng không ngừng lo lắng, tuy nói chất độc này không phổ biến cũng không chắc chắn có thể phân biệt ra được. Nhưng mà người đến hôm nay là Hoa Vạn Hùng, lỡ đâu bị nhận ra thì sao?
Cả đám trong lòng không yên nhìn học trò của Hoa Vạn Hùng đi làm kiểm nghiệm.
Chẳng mấy chốc đã có kết quả, học trò gần nhất đưa báo cáo kiểm nghiệm vào tay Trần Hạo.
Anh xem xong thì nở nụ cười, anh đoán đúng rồi, sau đó đưa báo cáo cho đám người Hoa Vạn Hùng.
Ba người Hoa Vạn Hùng thay nhau xem báo cáo, lại không thể nhận ra sự bất thường rất nhỏ giữa các chỉ số.