Mỹ An ở lại cùng ăn tối với Thiên Kim, nhìn thấy cô không ăn được mấy miếng lại sầu não, lo lắng hỏi:
“Cậu còn giấu tớ chuyện gì đúng không?” Thiên Kim đặt đũa xuống, nhẹ giọng nói: “Cha Tuấn Triết sắp xếp cho anh ấy đi xem mắt”.
“Cái gì?” - Mỹ An cũng đặt bát cơm xuống cả người khẩn trương - “Xem mắt ai? Tuấn Triết phản ứng ra sao?
“Là một vị thiên kim tiểu thư, anh ấy nói sẽ thu xếp tốt nhưng vẫn đồng ý đi gặp cô ta” - Giọng điệu Thiên Kim có chút ấm ức.
“Không được, như vậy là không được. Cậu biết chuyện gia đình Tuấn Triết là chính khách chưa?”
Thiên Kim gật đầu, vẻ mặt càng thảm hơn.
Mỹ An ôm vai cô an ủi, chưa nói tới Tuấn Triết và Thiên Kim có thật sự đến với nhau hay không. Gia đình danh giá như Tuấn Triết làm sao chấp nhận minh tinh giới giải trí như Thiên Kim làm con dâu.
“Bây giờ cậu tính như nào?”
“Tớ có thể làm sao được, chẳng lẽ bảo anh ấy đừng đi xem mắt, tớ... cũng không có cái quyền đó”.
Mỹ An đoán có lẽ vì chuyện đấu thầu cảng biển mà Thanh Bạch nhờ vả nên Tuấn Triết mới trở về nhà nói chuyện với cha cậu. Tuấn Triết phong lưu bên ngoài bấy lâu, vừa về tất nhiên bị thúc ép mau chóng kết hôn.
“Chúng ta không thể bị động vậy được” - Mỹ An nắm lấy tay Thiên Kim.
“Không bị động thì có thể làm gì?” - Thật ra tính cách của Thiên Kim rất cứng rắn nhưng hễ dính đến tình cảm của mình thì cô chịu thua.
“Chúng ta đi phải đi xem Tuấn Triết xử lý chuyện này ra sao, nếu anh ta từ chối vị thiên kim kia thì cũng coi như là một người đàn ông xứng đáng để cậu kỳ vọng. Còn nếu... - Mỹ An ngưng một chút, cố lựa lời dễ nghe hơn - “Nếu anh ta không dứt khoát thì cậu cũng biết nên làm gì với mối quan hệ của hai người”.
Thiên Kim thấy Mỹ An nói cũng có lý nhưng trong lòng còn nhiều nghi ngại:
“Vậy chúng ta đi theo dõi bọn họ hả? Nếu bị phát hiện thật sự không biết giấu mặt vào đầu luôn đó”
“Mất mặt với mất Tuấn Triết, cậu chọn cái nào?” - Mỹ An nhướn mày.
Thiên Kim tất nhiên thà mất mặt còn hơn, hai người bàn bạc một chút địa điểm hẹn gặp của hai người kia để sắp xếp theo dõi. Mỹ An cảm thấy Thiên Kim vẫn còn may mắn hơn cô, ít nhất còn cơ hội để chủ động xem người ta có yêu
mình không.
“Nếu mình đi xem mắt không biết Thanh Bách có chạy đến ngăn cản không? - Mỹ An chợt nghĩ.
Mỹ An xin nghỉ một buổi chiều với Minh Thái, còn đi hỏi Thanh Nhi dạo này xu hướng thời trang đang chuộng những mẫu nào. Thiên Kim nói chỗ Tuấn Triết và vị thiên kim gặp nhau không phải nhà hàng thường, nếu không có thẻ thành viên thì ăn mặc cũng phải thật sang trọng chứng minh được mình là giới thượng lưu.
“Chiếc váy này em mới mua chưa thử, hay em tặng cho chị” - Thanh Nhi đưa cô một túi đồ.
Mỹ An nhìn hóa đơn còn nguyên trong đó thì giật mình:
“Chiếc váy này cũng phải bằng một phần ba lương của em đó, em không tiếc tiền hả?”
Thanh Nhi nhún vai:
“Em đi làm vì đam mê đó mà”
Mỹ An bắt đầu có suy nghĩ thật ra gia thế của Thanh Nhi cũng không bình thường. Có khi là tiểu thư của tập đoàn nào đó giả làm nhân viên ở đây để trải nghiệm yêu đương công sở cùng bạn trai thôi.
Minh Thái thấy Mỹ An ăn vận bắt mắt còn trang điểm vô cùng lộng lẫy không khỏi tò mò:
“Hôm nay cô có một cuộc hẹn quan trọng sao?” “Là anh Thanh Bách hả?” - Thanh Nhi hào hứng.
“Không phải tôi đi xem mắt” - Mỹ An chỉ nói qua loa một câu vậy rồi nhanh chóng rời khỏi công ty.
Minh Thái và Thanh Nhi nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu nói: “Thôi xong tổng giám đốc rồi”.
Thanh Bách lúc này đang gặp gỡ đối tác ở bên ngoài liền bị Minh Thái gọi điện bảo có chuyện vô cùng gấp bảo anh về nhanh.
“Chuyện gì mà cậu cuốn hết lên thế?” - Anh không mặn không nhạt nói.
“Lúc nãy Mỹ An xin nghỉ một buổi, còn ăn vận rất quyến rũ bảo là phải đi... xem mắt”
“Cậu nói gì?” - Thoáng một cái sắc mặt Thanh Bạch liền chuyển đen, lạnh giọng bảo cậu nhắc lại.
“Mỹ An đi xem mắt, tổng giám đốc anh mau đi xem đi”
Hai tay Thanh Bách nắm chặt thành quyền, anh cố gắng kìm nén cơn giận trong người. Anh không ngờ được hai người mới chiến tranh lạnh có mấy ngày, Mỹ An liền cả gan chạy đi xem mắt luôn. Còn ăn vận xinh đẹp cái thứ, không biết là tính câu dẫn tên đàn ông nào đây.
Mỹ An ở bên này thì không hề biết mình lại bị anh hiểu lầm, cô cùng Thiên Kim đang tìm cách để vào nhà hàng. Thiên Kim luôn dùng mắt kính to để che giấu thân
phận, Mỹ An cũng luôn đứng chắn trước cô.
Hai người vào tới nhà hàng mới nhận ra một sự việc, đêm nay nhà hàng đã được bao trọn để tổ chức tiệc rồi. Hơn nữa muốn tìm ra Tuấn Triết đang ở phòng nào lại càng khó khăn hơn, cô ghé vào tai Thiên Kim nói:
“Chúng ta thật sự xui xẻo, gặp phải đại hội xem mắt rồi” “Giới nhà giàu cũng làm cũng có vụ này nữa à?” - Thiên Kim bất ngờ.
“Lâu lâu sẽ tổ chức tiệc cho mấy thiếu gia và tiểu thư chưa kết hôn gặp gỡ trò chuyện, thúc đẩy những cuộc hôn nhân thương mại môn đăng hộ đối” - Mỹ An giải thích.
Mỹ An và Thiên Kim quyết định sẽ chia ra để tìm, dưới sảnh thì là những người tự do còn trên lầu là những người đã để ý nhau muốn tìm hiểu sâu hơn nên vào phòng ăn riêng.
“Chào cô, cô đến đây một mình sao?” - Mỹ An đứng lúng túng một hồi liền được một người đến làm quen.
Mỹ An không được tự nhiên cười từ chối cậu ta: “Không, tôi có hẹn rồi”
“Thật sao? Tôi đã để ý ngay từ lúc cô bước vào, có lẽ tôi hơi đường đột nhưng nếu cô đồng ý cho tôi một chút thời gian quý giá của mình. Tôi tin cô sẽ không thất vọng”.
Khóe môi Mỹ An giật giật, cô nhìn người trước mắt cũng cỡ tuổi Phan Kiệt mà thôi, nghe cậu ta tán tỉnh mình cô có chút nổi da gà.
“Tôi gần ba mươi rồi, không hợp với cậu đâu, ở đây có rất nhiều cô gái xuất sắc cậu đừng nên phung phí thời gian của mình”.
“Tuổi tác đầu quan trọng, tôi thật sự thấy thích cô” - Người đó vẫn kiên định.
Mỹ An nghĩ bản thân còn việc quan trọng hơn để làm nên cứ thế mà bỏ chạy lên tầng hai, không ngờ người kia vẫn đi theo. Mỹ An nghe được phục vụ nói rằng vị khách họ Võ ở phòng cuối hành lang vừa gọi rượu nên không nghĩ gì nhiều mà đi tới đó luôn.
“Chắc chắn là Võ Tuấn Triết rồi” - Mỹ An lẩm bẩm.
Cô đứng ở ngay trước cửa, không biết nên làm gì không ngờ người trong phòng lại đột nhiên mở cửa ra.
“Sao cô không gõ cửa? Mời vào”. Mỹ An ngây ra, biểu cảm ngơ ngác, người đàn ông trong phòng không phải Tuấn Triết. Mỹ An nhìn thấy người ở dưới lầu vẫn đang đứng đợi cô đằng kia, trong lòng đưa ra quyết định, nhắm mắt bước đại vào phòng.
“Anh đang chờ ai sao?” - Mỹ An dè dặt hỏi người nọ. Người đàn ông đó lịch sự kéo ghế cho cô, có chút khó hiểu nói: “Không phải tôi đang chờ cô à?”. “Không phải, tôi đi nhầm phòng thôi, tôi không đến đây để xem mắt” - Mỹ An
AI
coi như cũng nắm bắt được tình hình, xem ra người trước mắt cũng đang chờ một đối tượng xem mắt nào đó.
“Tôi nghĩ đây là duyên” - Hoàng Huy rót một ly rượu cho cô - “Bữa ăn này dù sao cũng rất vô vị, cô cứ dùng với tôi đi”
Mỹ An gượng cười, cô đâu có ý định đến đây ăn uống, cô lo lắng không biết bên Thiên Kim đã tìm được Tuấn Triết chưa.
“Tôi là Võ Hoàng Huy, quý danh của cô là gì?” “Mỹ An, Trần Mỹ An”
Hoàng Huy hơi dừng lại một chút trong đầu có chút suy nghĩ, hình như anh ta đã nhớ ra cô:
“Cô là... Vợ cũ của Lưu Thanh Bách? Xin lỗi nếu tôi đã nói điều mạo phạm” Mỹ An cong môi cười lắc đầu: “Anh nói đúng rồi, chuyện này ai cũng biết mà không có gì phải giấu đâu.”
“Một người phụ nữ như này mà lại để vuột mất xem ra anh ta đều dùng hết trí lực cho chuyện kinh doanh rồi, không biết thưởng thức phong tình” - Hoàng Huy không tiếc khen ngợi cô.
Mỹ An nâng ly lên uống cùng anh ta thêm một lần, cô định xong ly này thì cũng chào tạm biệt luôn. Cô cảm thấy một mình Thạnh Bách đã đủ một lòng lắm rồi, không cần thêm vị tổng tài bá đạo nào nữa đâu.
Hoàng Huy ngược lại không muốn để cô đi, cố tình kiếm vài chuyện để níu kéo cô lại. Không thể phủ nhận là Hoàng Huy rất có khiếu ăn nói, dẫn dắt hài hước, cô cũng ngồi lại uống thêm một ly, nói thêm mấy câu.
Thanh Bách lúc này đã đến tận sảnh, vì chiếc váy của Mỹ An là thiết kế giới hạn nên anh rất nhanh đã thông qua nó hỏi được thông tin của cô từ phục vụ. Sau khi nghe nói cô đã vào phòng cùng một người đàn ông thì càng nổi điên hơn, trực tiếp đi thẳng lên lầu đạp cửa vào.
Mỹ An bị anh làm cho giật mình thiếu chút nữa đánh rơi ly rượu trên tay: “Sao anh lại đến đây?”.
“Tôi phải hỏi cô sao lại đến đây mới đúng” - Thanh Bách chỉnh lại áo vest, tỏ ra phong thái vô cùng đĩnh đạc có ý đàn áp người đàn ông còn lại trong phòng.
Thanh Bách bước thẳng tới bàn ăn của hai người, nắm lấy tay Mỹ An kéo cô đứng dậy giấu ra sau lưng mình. Anh cong môi nhìn thẳng vào Hoàng Huy trầm giọng nói:
“Làm phiền anh nãy giờ rồi, người phụ nữ này là của tôi”