Minh Thái đứng hình, khóc không ra nước mắt nhìn hai người kia rời đi.. Cậu khuyên Thanh Bách đi hẹn hò cho đã cuối cùng anh dẳttheo cô ném hết công việc cho cậu, đây đúng là tự mình
hai mình.
"Sao tự dưng lại muốn cùng em đi hẹn hò?" - Mỹ An đến lúc ngồi vào xe vẫn cảm thấy khó hiểu.
"Chẳng phải chúng ta chưa từng hẹn hò sao, Minh Thái nói đây là việc ai cũng làm."
"Đâu phải ai cũng làm, chỉ người yêu đương mới làm thôi. Vậy ý anh là..." - Mỹ An nghiêng đầu nhìn anh, muốn thử xem anh có nói ra lời kia không.
"Em nghĩ sao thì là vậy." - Thanh Bách khẽ cười, anh vẫn không chính miệng nói ra lời 'yêu'.
"Em muốn đi xem phim hay mua
sắm trước?"
Mỹ An nghĩ ngợi một lát cuối cùng chọn cái đầu tiên:
"Lần xem phim gần đây nhất của em hẳn là cả năm trước rồi."
"Vậy sao?" - Thanh Bách nheo mắt nhìn cô, anh nhớ rõ một năm trước thì anh không ở bên cạnh cô - "Em xem cùng ai?"
"Một mình, một mình." - Mỹ An cười khổ, lúc trước tính chiếm hữu của anh đã rất cao bây giờ thì càng nghiêm trọng hơn.
Hai người đến rạp chiếu phim, Thanh Bách thấy nơi này vô cùng đông
đúc nên không được hài lòng lắm. Mỹ An chọn một bộ phim hài hài lãng mạn đang nổi có Thiên Kim làm vai khách mời:
"Phim này đi, có Thiên Kim góp mặt nữa."
Thanh Bách tất nhiên không phản đối, chỉ là anh có hơi cau mày vì những người đang chen chút vô tình va chạm vào Mỹ An. Anh vươn tay ôm lấy eo cô, giữ cô thật gần mình.
Hai người đứng xếp hàng được chưa tới ba phút thì Thanh Bách đã không chịu nổi nữa. Anh đi thẳng lên chỗ bán vé, rút ra một tấm thẻ đặt trước mặt nhân viên:
"Tôi muốn bao trọn suất chiếu khung giờ này."
Mọi người đều bất ngờ nhìn chỉ trỏ bàn tán, nhân viên cũng đầy vẻ khó xử. Mỹ An chỉ biết chạy vội lên nẳm lấy cánh tay anh, cười giả lả với nhân viên:
"Anh ấy mới đi xem phim lần đầu, không có gì đâu."
Thanh Bách có chút không hiểu cảm giác đông đúc, ồn ào này có gì hay mà ai cũng thích. Sau đó anh thấy Mỹ An đi mua hai ly coca to và một túi bẳp lớn, anh lại lên tiếng ngăn lại:
"Đây là thực phẩm không có lợi cho sức khỏe."
Mỹ An không biết sao cảm thấy anh như này có chút đáng yêu, giống như ông lão năm sáu chục tuổi lần đầu trải nghiệm thế giới của người trẻ vậy.
"Xem phim không có coca và bắp rang thì còn gì là thú vị."
Thanh Bách lần nữa bẳt đầu ngẫm
lại ý tưởng hẹn hò này của Minh Thái
có thật sự hay ho hay không. Đến lúc
ngồi vào rạp thì tâm trạng anh cũng tốt
hơn một chút, mọi người đều rất trật tự,
bọn họ đặt ghế VIP ở cách xa đám • • •
đông nên khá riêng tư.
Mỹ An tựa đầu vào vai anh vừa xem phim vừa ăn bắp rang. Thật ra Thanh Bách không hứng thú gì với bộ
phim trước mắt nhưng vì Mỹ An đang bên cạnh mà thấy nó cũng có thêm phần ý nghĩa.
"Anh ăn thử một miếng đi." - Cô đút bẳp cho anh.
Thanh Bách mím môi ăn thử, rất ngọt, không phải ngọt từ bắp mà vị ngọt từ ngón tay cô.
"Em đút anh tiếp đi." - Thanh Bách khẽ nhếch môi lưu manh.
Mỹ An cũng không nghĩ gì đút
thêm vài lần mới nhận ra anh đều vờ như vô ý đưa đầu lưỡi liếm nhẹ ngón tay cô.
Mặt Mỹ An có chút hồng, vờ như
đang dồi không thèm tựa vào anh nữa. Thanh Bách liền nhanh chóng ôm cô trở lại, cười như không hay biết gì:
"Em tập trung xem phim đi nào."
Hai người xem phim xong tập trang cực kỳ tốt, Thanh Bách lại gợi ý muốn dắt Mỹ An đi mua sắm.
"Em đâu có thiếu thứ gì." - Mỹ An lắc đầu, lúc trước cô đúng là hơi thiếu thốn. Nhưng giờ chị hai đã tỉnh lại, công việc lại thuận lợi, Mỹ An còn tiết kiệm được một khoản.
"Không phải phụ nữ các em không mang một đôi giày quá hai lần sao?" -Thanh Bách vẫn kiên quyết đưa cô đỉ
mua sam.
Mỹ An không biết ai nói với anh mấy điều đó, dù lúc giàu có nhất cũng không có chuyện cô chỉ mang đôi giày một lần. Mỹ An chỉ đành đi lựa vài thứ cho anh vui, nhân viên vừa nhìn là biết Thanh Bách sẽ vung tiền không thương tiếc nên nhiệt tình đi theo giới thiệu đủ thứ.
Mỹ An chỉ định lấy vài cái áo, vài đôi giày là xong:
'Anh đợi một lát, em đi thử xem có hợp không."
"Không cần phiền phức vậy." -Thanh Bách dịu dàng nhìn cô lại quay
sang nói với nhân viên - "Những thứ nãy giờ cô ấy từng xem qua, tất cả đều gói lại."
"Thanh Bách, không cần đâu." - Mỹ An vội vàng xua tay.
"Có bao nhiêu đâu, anh thích tiêu tiền cho em, em cứ nhận là được." -Thanh Bách nắm lấy tay Mỹ An đi sang một cửa hàng khác.
Thanh Bách anh chính là vậy, không cưng chiều thì thôi, một khi đã cưng chiều ai thì sẽ sủng người đó đã lên tận trời. Mỹ An không dám tùy tiện xem món nào nữa, chỉ liếc sơ qua thôi. Thế là Thanh Bách đổi thành:
“Những món cô ấy từng nhìn qua đều gói lại."
Mỹ An nghĩ thầm trong lòng, cũng may là lâu lâu Thanh Bách mới nổi hứng đi hẹn hò. Nếu mà anh mỗi ngày đều muốn cùng cô thế này cô chắc chắn sẽ phải lăn ra mà ngất mất.
“Anh cảm thấy hẹn hò cũng rất tốt, có thế thư giãn nữa. Sau này chúng nên hẹn hò nhiều hơn."
“Một lần hẹn hò anh đã mua đồ cho em cả năm luôn rồi đó." - Mỹ An cười khổ.
“Thời trang mỗi tháng đều đổi mới, làm gì có chuyện mua đồ mặc cả năm."
“Em gần ba mươi rồi, sao có thể như mấy người trẻ chạy theo xu hướng chứ." - Dù nhiều người khen cồ xinh đẹp nhưng đôi lúc cô cũng nhận ra dấu vết của thời gian in hằng lên mặt mình.
“Em không có già, đừng nghĩ vậy.
Đi cả ngày chắc em cũng đói rồi, anh đã đặt sẵn nhà hàng, cả tầng chỉ có hai chúng ta." - Thanh Bách lại kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng miết cằm cô.
“Em không muốn đến nhà hàng, chúng ta mua than mua thịt, đến một nơi cao cao cùng nướng thịt ngắm sao trời đi." - Mỹ An đề nghị.
Thanh Bách thấy ý tưởng này cũng không tệ, nên kết quả là hai người chạy
đến một khu vực vắng vẻ dừng xe. Cùng nhau đốt than nướng thịt, Mỹ An gối đầu lên chân anh nhìn lên bầu trời cao xa vời vợi.
"Em luôn muốn được cùng người mình yêu trải qua một buổi tối bình yên như thế này."
Thanh Bách cúi xuống hôn vào môi cô một cái, sau đó nhéo nhẹ mũi cô:
"Đừng nói như vậy nữa, không phải đang xảy ra hết sao?"
Mỹ An dụi dụi mặt vào bàn tay anh:
"Vâng."
Hai người bọn họ trải qua hơn
mười năm mới có thế có được một buổi hẹn hò như bao người bình thường khác. Không biết đây gọi là bất hạnh hay may mắn, cô biết đoạn đường phía trước của bọn họ còn rất dài. Nhưng cô sẽ chọn tận hưởng thật trọn vẹn từng giây phút này.
Mỹ An ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay, Thanh Bách ôm cô vào trong xe, cấn thận lấy áo vest đắp cho cô rời mới ra ngoài nghe điện thoại.
“Tôi nắm được thóp của Tấn Khang rồi." - Tiến Thành nói.
Thanh Bách khẽ nhếch môi. Anh lại nhìn vào người đang ngủ an nhiên trong xe, bình yên là thứ phải chắt chiu
còn giông bão luôn chực chờ kéo đến.