Tấn Khang sắp bị kết tội, lần này hẳn cũng không trốn tránh gì, cứ bình thản nhận hết mọi tội lỗi. Hắn sống cả một cuộc đời chẳng ra gì, hắn đã trả thù xong, em gái cũng đã có nơi nương tựa. Hôm đó Mỹ Tâm nói những lời kia khiến hẳn tỉnh ngộ rồi, nếu hắn còn không dừng tay lại, người phụ nữ duy nhất đời này hắn quan tâm cũng sẽ ruỗng bỏ hắn.
"Ngày mai chị sẽ đi gặp Tấn Khang." - Mỹ Tâm nói với em gái.
Mỹ An đặt tay lên vai Mỹ Tâm:
"Chị không sao chứ?"
"Chị ổn, đi gặp một lần, có lẽ rất lâu nữa mới thể nhìn thấy anh ta." - Cô nhẹ giọng.
"Sao chị không nói sớm cho em biết chị và anh ta có tình cảm với nhau?"
"Chị không biết nên bắt đầu từ đâu, lúc Tâm An xảy ra chuyện chị đã hoài nghi anh ta. Sau này càng khẳng định hơn, bọn chị liền không nói hai lời chặt đứt tình cảm này." - Mỹ Tâm có chút xúc động.
Mỹ An ôm vai chị:
“Chị có thấy hối tiếc không? Vì cả hai đã không cố gắng níu kéo, nếu lúc đó cả hai chịu ngồi xuống nói chuyện rõ ràng, chắc đã sớm nhận ra tất cả là hiếu lầm."
“Tất cả đã quá muộn, tên đã phóng đi cũng không thu lại được. Em không hận anh ta sao?"
Mỹ An lắc đầu:
“Nếu muốn hận em sẽ hận tên chủ mưu đằng sau, chúng ta và Tấn Khang đều là kẻ đáng thương bị mất người thân."
Mỹ Tâm rũ mắt, cô biết em gái nói vậy đế an ủi cô.
Từ bệnh viện trớ về em liên ú rũ, lại có chuyện gì sao?"
"Em cảm thấy bản thân rất ngu ngốc, có một số chuyện chỉ cần bỏ qua thì em hoàn toàn có thế sống vui vẻ hơn. Nhưng em cứ cố chấp ghi nhớ nó, dùng nó để dày vò chính mình." - Mỹ An thở dài.
"Mỹ An à, chị muốn nói điều này lâu rồi. Em và Thanh Bách không phải là chuyện vài tháng vài năm, mà là tận mười năm. Hiện tại em và cậu ấy đang chìm đắm trong tình yêu nhưng em cũng không sao xóa bỏ được khoảng thời gian tổn thương trước đây. Nếu em không thể đem chuyện cũ khép lại, em
sẽ không bao giờ có hạnh phúc thực sự." - Mỹ Tâm chậm rãi khuyên can.
"Ý chị là em nên quên quá khứ đi?"
"Không, ngược lại, em càng phải đào hết nó lên, từng chuyện từng chuyện một phải giải quyết hết. Chỉ khi làm vậy em mới có thể cùng Thanh Bách đi tiếp đoạn được phía trước. Những nghi kỵ trong lòng em một ngày sẽ giết chết tình yêu này."
"Nếu em không thể làm được như vậy và Thanh Bách cũng không muốn làm thì sao?" - Mỹ An cau mày, cô nhận ra anh luôn trốn tránh khi nhắc lại chuyện cũ.
“Chỉ bản thân em mới biết đáp án, dù em có làm gì chị cũng sẽ ủng hộ." -
Mỹ Tâm lại ôm lấy cô vô vê.
Cả đêm đó Mỹ An không ngủ được, cô bắt đầu nghĩ đến lời của chị hai. Cô muốn gì trong mối quan hệ với Thanh Bách. Mỹ An nhận ra cô luôn muốn đòi lại công bằng, tựa như cô đang cố bù đắp mọi tốn thương trước đây. Cô yêu anh, đều này không ai có thể phủ nhận nhưng đó có phải là tình yêu muốn được cùng đối phương đi hết năm tháng hay không?
Mỹ An tất nhiên sẽ không nói ra chuyện này với Thanh Bách, cô sẽ cẩn thận suy nghĩ nhiều hơn. Hôm sau cô
vẫn như thường lệ mang theo thức ăn ngon đến thăm anh, nhưng anh đã ăn no rồi, là bà nội mang đến.
"Mỹ An, đến rồi à?" - Giọng bà nội vẫn rất hiền từ nhưng ai cũng nhận ra vẻ gượng gạo.
Thanh Bách vươn tay ra với Mỹ An, muốn cô bước đến bên cạnh mình, cũng là thể hiện sự bảo vệ của anh đối với cô. Mỹ An nắm lấy tay anh, trong lòng cũng thấy an tâm hơn.
"Con còn đau không? Con nằm đây hơn một tuần bà mới biết, mấy chuyện này đừng có giấu bà già này có được không?"
“Không có chuyện gì lớn." - Thanh Bách nhàn nhạt trả lời.
“Con bị súng bắn còn nói không phải chuyện lớn?" - Bà nội có chút tức giận.
Mỹ An cúi mặt nãy giờ đột nhiên lên tiếng:
“Bác sĩ có nói nếu hôm nay anh vẫn thấy chỗ vết thương hơi ngứa thì báo với bác sĩ. Anh còn ngứa không?"
Thanh Bách gật đầu.
“Vậy em đi nói với bác sĩ." - Mỹ An nghĩ nên cho hai bà cháu một không gian riêng tư nói chuyện, cô ở đây cũng thấy khó xử.
Mỹ An đi rồi, bà nội lại thở dài:
"Con muốn ở bên Mỹ An, bà không cản nổi nhưng con đừng làm bản thân ra nông nổi này có được không?"
"Bà đừng nói như thế cô ấy là nguyên do của mọi chuyện." - Thanh Bách nhíu mày.
"Còn không phải sao? Bà không phải kẻ ngu ngơ, bà cũng biết mấy đứa đang làm cái gì. Con nghĩ bà không đau lòng Mỹ An sao, nó cũng coi như một nửa cháu của bà."