Chương 61 Cô cút khỏi đây
Mỹ An ngồi tưới rau cùng bác Hai, nhầm thử thì cô ở đây đã gần hai tuần, vết thương trên cổ cũng kết vảy sắp lành rồi. Mỹ An thật sự không quen cuộc sống như này dù trước đây cô từng khao khát nó. Mỗi ngày đi ra đi vào, nói chuyện nhiều nhất cũng là Thanh Bạch, ngoài anh ra cô cũng chẳng tiếp xúc thêm với ai.
Mỹ An biết Thanh Bách đang có ý khơi lại chuyện cũ, có ý muốn giữ cô lại. Cô không hiểu vì sao anh lại đột nhiên thay đổi, có chăng cũng chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi. Thanh Bách thì thong dong hơn nhiều, cuộc sống yên bình này hình như anh chưa từng được trải nghiệm. Thật ra là do anh trước đây anh có mà không biết hưởng, nên lúc này Thanh Bách đặc biệt xem trọng.
Thanh Bách cầm theo tách cà phê bước ra vườn nhìn Mỹ An cười nói:
“Hôm nay cô định nấu món gì?”.
"Tôi không nấu đậu, nơi này đều thiếu người làm” - Mỹ An bĩu môi.
Bác Hại lập tức ngửi được mùi thuốc súng, liền bước sang một bên tránh xa hai người.
“Cô ăn không ở không tại đây, không thể làm chút chuyện à?” - Thanh Bách nhíu mày.
“Tôi cũng đâu có muốn ở đây, hay là anh cho tôi đi đi” - Mỹ An bắt lấy thời cơ đưa đề nghị.
Thanh Bách lườm cô, quay lưng trở vào nhà, muốn rời khỏi đây sao, cô đừng có mơ.
Mỹ An thở dài nhìn luống rau tươi xanh mình vừa tưới trái ngược hoàn toàn với cõi lòng héo úa của cô. Mỹ An cũng theo anh trở vào, cô đi lên phòng sách mở máy tiếp tục làm việc. Thanh Bách không hề phòng bị gì cô, hoàn toàn để cô tùy ý sử dụng laptop và kệ tài liệu ở góc phòng của anh.
Tuy vậy Mỹ An cũng hiểu rõ, anh có nhiều cách để phát hiện nếu cô giở trò, nơi này dù sao cũng là nhà anh. Hơn nữa Mỹ An đã từ bỏ ý định điều tra tiếp rồi nên cô cũng thấy thoải mái rất nhiều.
Trưa hôm đó trên bàn ăn Mỹ An lại nhắc lại một lần chuyện muốn rời khỏi biệt thự, Thanh Bách vẫn như cũ kiên quyết từ chối.
“Tôi cũng cần quay lại cuộc sống bình thường của mình”. “Cô ở đây có cái gì là không bình thường hả?” - Thanh Bạch trầm giọng.
"Đây là cuộc sống của anh không phải của tôi, đây là nhà của anh. Anh có chịu nói lý lẽ không vậy? Tôi không thể lưu lại đây thêm nữa” - Mỹ An chậm rãi nói.
“Ít nhất cũng một tuần nữa" - Thanh Bách nghiến răng nói.
Mỹ An lười tranh cãi với Thanh Bách, cô đứng dậy thua dọn bát đũa của mình rồi một mình trở về phòng, Thanh Bách ném mạnh đôi đũa xuống, người làm đều giật mình một phen không ai dám thở mạnh. Mỹ An một chân đã bước lên bậc thang có chút khựng lại nhưng rồi vẫn đi tiếp.
Mỹ An trở về phòng ngã vật ra trên giường, căn phòng này, những đồ vật này và cả khung ảnh trên bàn nữa sắp bức cô phát điên rồi. Mỹ An không thể nào mỗi ngày đều một lần đem hết yêu hận năm đó đem ra một hơi uống cạn. Cô lấy một hộp giấy bỏ hết những món đồ liên quan tới cuộc sống hai người lúc còn là vợ chồng vào đó, có ý muốn vứt đi.
Thanh Bách nghe thấy tiếng động đồ đạc từ phòng Mỹ An không nhịn được mở cửa bước vào. Anh cau mày bước tới bắt lấy tay cô:
“Mỹ An, cô đang làm gì vậy?”
"Tôi thu dọn một chút đồ cũ không dùng nữa thôi” - Mỹ An không mặn không nhạt nói.
Thanh Bách nhìn vào thùng giấy thấy khung ảnh kết hôn của hai người, không hiểu sao khó chịu vô cùng, gân xanh trên cổ cũng nổi lên,
“Ai cho phép cô làm vậy?”
“Đồ đạc ở căn phòng này trước đây đều là của tôi, tôi chỉ thu dọn đồ của mình thôi” - Mỹ An không hề có ý định dừng lại, vươn tay muốn ôm lấy thùng giấy mang đi bỏ.
Thanh Bách giật lại thùng giấy từ tay cô đặt nó lên giường, tức giận nói:
“Cô lại muốn ầmĩ cái gì nữa?
Mỹ An cười nhạt, người nên tức giận đáng lẽ phải là cô chứ không phải anh. Mỹ An bước tới lỗi khung hình cưới của hai người ra đưa lên ngay trước mắt anh:
“Lưu Thanh Bách, hôm chụp ảnh cưới anh đã không đến, bức ảnh này hoàn toàn là ghép thôi. Những thứ đã giả tạo ngay từ đầu thì bây giờ đừng tỏ ra như mình trân trọng lắm”
Thanh Bách nghẹn họng, chuyện Mỹ An nói anh không phản bác được. Anh không biết làm sao để hàn gắn lại tất cả chuyện này nhưng ít nhất hiện giờ anh không muốn nó bung bét thêm.
“Cô đang trách tôi sao?”
“Không có, tôi chỉ thấy lạ trước thái độ của anh thôi” - Mỹ An lắc đầu chua chát, ném khung ảnh vào người anh - “Anh thích thì cứ giữ lại đi, tôi không muốn nữa.
Lúc trước Mỹ An đều dựa vào một bức ảnh ghép đầy giá dối này mà kiên trì, bây giờ nhìn nó chẳng khác nào nhìn lại sự ngu ngốc trước đây của chính mình. Đôi lúc Mỹ An cảm thấy Thanh Bách không có EQ, mọi chuyện trong mắt anh đơn giản lạ thường. Chỉ cần anh muốn làm gì việc đó sẽ đúng, mặc kệ người khác chịu đựng những gì.
Thật ra Mỹ An hiểu rõ nếu cô không gay gắt với Thanh Bách, nhẫn nhịn anh một chút thì hai người có thể sống chung yên ổn. Nhưng yên ổn rồi thì sao, có lâu dài được đầu, đau dài chi bằng đau ngắn.
Thanh Tùng nói có văn kiện quan trọng vừa gửi cho cô, Mỹ An đoán biết tảm phân là việc sản nghiệp của gia đình cô.
“Anh hy vọng em sẽ thật bình tĩnh khi xem nó” - Thanh Tùng nói qua điện thoại, điều mà cậu thật sự muốn chính là Mỹ An càng kích động càng tốt,
Mỹ An không biết nói gì, chỉ qua loa cảm ơn anh mới tiếng rồi cúp máy. Mỹ An đắn đo nửa ngày, xem hay là không xem đây. Cô đã định không truy cứu nữa nhưng trong thâm tâm cô cũng không bỏ qua được. Mỹ An có thể bỏ qua chuyện của bản thân nhưng đây là vinh nhục gia đình, cô cần cho bản thân và người nhà một câu trả lời.
Mỹ An hít sâu một hơi, mở văn kiện Thanh Tùng gửi vào điện thoại của mình ra xem. Mỹ An gần như chết lặng với những thông số trước mắt, quả rõ ràng, quá chi tiết. Sản nghiệp của gia đình cô đã bị Bách Niên tìm cách thu mua ngay trước khi công ty của nhà cố xảy ra vấn đề, sau đó Bách Niên gần như thâu tóm toàn bộ sản nghiệp của Trần gia.
Mỹ An không thể lấy bất kỳ lý do nào để biện hộ cho Thanh Bách nữa. Trước đây Mỹ An luôn nói có thể anh chỉ vô tình thu mua sản nghiệp của gia đình cô nhưng giờ không chỉ là sản nghiệp nhỏ lẻ nữa mà còn có cả cổ phần công ty. Mỹ An cảm thấy như bầu trời vừa sụp đổ, cô dù không muốn tin cũng bắt buộc phải tin.
Mỹ An hít sâu một hơi, cố gắng sắp xếp tất cả những hỗn độn trong đầu mình vừa rồi, cô sẽ cho chính cô và anh một cơ hội cuối. Mỹ An lao ra khỏi phòng trùng hợp gặp Thanh Bách, cô hoàn toàn không để anh vào mắt, đi thẳng đến phòng sách.
“Mỹ An, có chuyện gì đó? - Thanh Bách bỗng dưng có dự cảm không lành.
Mỹ An mở máy Thanh Bách lên, không chút do dự đăng nhập vào kho lưu trữ của công ty. Mỹ An rất nhanh tìm được đối chiếu trùng khớp giữa thông tin trong kho lưu trữ và cái mà Thanh Tùng đã gửi.
“Cô đang làm gì vậy hả?” - Thanh Bách bước vào nhìn hành động của Mỹ An không khỏi cau mày.
"Anh còn hỏi tôi đang làm gì sao?" - Mỹ An đau đớn nói.
"Cô vừa mới tra cái gì? Nói!” - Thanh Bách bước tới bắt lấy tay Mỹ An, gằn giọng hỏi.
Mỹ An hoàn toàn không có ý chống trả, cô chỉ liên tục bật cười mà thôi, nụ cười vừa chua chát vừa giễu cợt. Thanh Bách cảm thấy không còn kiên nhẫn nữa, anh vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Mỹ An có ý điều tra Bách Niên.
Suốt mấy hôm nay giao công việc cho cô, Thanh Bách cơ hồ sắp xóa được nghi vấn đó vì Mỹ An hoàn toàn trung thực. Nhưng ngay lúc này, mọi thứ đang bày ra trước mắt anh, Mỹ An thật sự có làm chuyện mờ ám.
Thanh Bách dồn Mỹ An vào góc tường, ấn chặt hai vai cô, ánh mắt sắc bén:
"Tôi cho cô cơ hội cuối, giải thích cho rõ cô đang làm cái gì?”
“Không có gì để nói, không còn gì nữa” - Mỹ An liên tục lắc đầu, điều cô lo sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra. Mỹ An rất sợ Thanh Bách là kẻ thù của gia đình cô, không phải chỉ vì tình cảm cô còn dành cho anh. Mà điều Mỹ An sợ hơn cả chính là cảm giác tội lỗi đang dày vò cô lúc này.
Nếu cô không yêu anh thì có phải gia đình cô vẫn vui vẻ, chị cô không phải nằm đó còn chính cô cũng không cần đau đến nông nỗi này. Vậy mà cô vẫn luôn bào chữa cho anh, vậy mà cách đây mấy phút cô còn muốn nhắm mắt làm ngơ, thứ tha cho anh.
“Lưu Thanh Bách, anh diễn kịch thật giỏi, anh cửu tôi hết lần này đến lần khác là vì thấy tội lỗi sao? Tôi vốn tưởng anh chỉ đơn thuần không yêu thích tôi thật không ngờ anh lại giả nhân giả nghĩa như thế?
Thanh Bách không nghe hiểu lời Mỹ An nói, rốt cuộc thi Mỹ An đã xem cái gì trong kho lưu trữ chứ?
"Cô đừng có đánh trống lảng. Mau nói ra việc cô đang âm mưu bấy lâu nay đi”.
Hết rồi, chúng ta hết rồi” - Mỹ An chậm rãi nói ra từng chữ, cố gỡ tay anh ra khỏi vai mình. Thanh Bách vẫn chưa khỏi hẳn nên chỉ cần Mỹ An chịu dừng sức một chút anh buộc phải thả ra.
Thanh Bách nhìn Mỹ An nặng nề bước từng bước ra khỏi phòng sách, nghiến răng nói:
"Trần Mỹ An, cô thừa nhận mình là một kẻ giả dối?”
“Anh muốn nghĩ sao cũng được.”
“Trần Mỹ An!” - Thanh Bách bước tới nắm lấy cánh tay cô, anh dùng hết sự kiên nhẫn còn sót lại của mình - “Cô chỉ cần giải thích cho rõ, tôi sẽ không truy cứu”
Thanh Bách biết nói ra lời này chính là giới hạn cuối cùng của anh. Anh dường như cảm nhận được một khi Mỹ An bước khỏi cánh cửa kia thì chuyện này không thể vãn hồi được nữa. Đáng tiếc, Mỹ An hiện tại ngoài sự thất vọng dành cho anh ra không còn gì khác.
Mỹ An gạt tay anh ra, cười lạnh một tiếng nói:
“Người phải giải thích là anh mới đúng” “Cô đừng anh nói hàm hồ!”
“Buông tay ra đi, anh làm tôi ghê sợ đó” - Mỹ An nhếch môi.
Thanh Bách chấn động nhìn gương mặt lạnh tanh của Mỹ An, anh có thể cảm nhận được cái nhìn đầy chán ghét như đầm xuyên qua người anh. Thanh Bách nghiến răng nói:
“Cô... cô cút khỏi đây cho tôi!”