"Vân Anh nói phải cưới càng nhanh càng tốt, không muốn để bụng lớn lên. Nên cứ vậy mà định luôn trong tháng này, mọi người đều vì cô ta mà rối loạn." - Thanh Bách lắc đầu.
Mỹ An nhìn hội trường này có chút hoài niệm, khi cô kết hôn cũng là ở đây, nơi này là tài sản riêng của Lưu gia, chuyên đế tổ chức các sự kiện trọng đại. Thanh Bách dẫn Mỹ An đi gặp những người quản lý chịu trách nhiệm cho mọi khâu của hôn lễ.
Mỹ An nhận ra trong những người này còn có mấy gương mặt quen thuộc đã phụ trách hôn lễ của cô sáu năm trước. Mỹ An để Thanh Bách ở lại với họ tự mình đi xem chỗ khác.
"Chúng tôi vẫn đang phân vân giữ hoa cẩm tú cầu và hoa mẫu đơn, không biết cô có gợi ý gì không?" - Một người bước tới đưa cho Mỹ An một
album về hoa chủ đạo cho hôn lễ.
Mỹ An nhớ Vân Anh thích nhất là hoa lan, cười nói:
"Hoa lan đi, cô dâu thích hoa lan."
"Vậy được, chúng tôi sẽ nói với bên nhà cung cấp chuấn bị hoa lan."
"Nếu có thể thì hãy lấy tất cả là lan vàng và trắng, ý nghĩa sẽ tốt hơn." - Mỹ An dặn dò thêm.
Thanh Bách bước tới nghe Mỹ An nói chuyện trong lòng thầm nghĩ cô thật sự là một người rộng lượng. Dù
I I A • ll' 4 a'* > r • A a', ,'a • , A
Vân Anh từng đối xứ với cô rẩt tôi tệ nhưng cô vẫn không ghim thù còn thật lòng giúp đỡ ngày trọng đại của cô ta.
“Cô thật sự không hận Vân Anh chút nào sao?"
“Hận chứ, cả đời này tôi và cô ta cũng không thể đi cùng đường được nữa. Nhưng tôi mong cô ta lấy được Thanh Tùng, có một đứa con của mình, biết đâu khi đó cũng sẽ an phận hơn." -Mỹ An thật lòng nói.
“Nếu Vân Anh trở thành người Lưu gia mà vẫn không an phận thì tôi chính là người đầu tiên trừng phạt cô ta." -Anh đặt một tay lên vai Mỹ An.
Mỹ An ngước mắt nhìn anh mỉm cười nhưng đồng thời kéo tay anh xuống:
“Chúng ta vào xem sảnh chính đi."
Khu vực sảnh chính đế làm các lễ nghi thì được trang trí có phần cổ kính hơn, còn khu vực ngoài sân và tầng hai là dùng đế đãi tiệc. Mỹ An càng bước đi trên đại sảnh, chân càng run lên, thật sự khung cảnh quá giống với năm đó.
Thanh Bách cũng nhận ra điểm bất thường ở cô, lo lắng hỏi:
“Cô không sao chứ?"
Mỹ An hít sâu một hơi ngẩng đầu nhìn lên những chùm đèn pha lê đang rủ xuống, cố nuốt nước mắt vào trong:
“Tôi cũng từng kết hôn ở đây."
Thanh Bách lúc này mới biết cô đang trong tâm trạng gì, thật ra những ký ức về hôn lễ với anh rất mơ hồ. Thanh Bách lúc đó cũng bỏ mặc tất cả không hề quan tâm, đến ngày kết hôn còn chả buồn tỏ ra chút hứng thú nào.
"Khi ấy tôi tự mình đến đây, tự mình xem xét từng chuyện một. Loại đèn chùm pha lê xoắn ốc này là năm đó tôi cho người lắp, từ đầu đến cuối anh cũng không đến một lần."
"Mỹ An..." - Thanh Bách vươn tay muốn nắm lấy tay cô nhưng thứ bắt được chỉ là không khí.
"Tôi không có trách anh, thật sự đó." - Mỹ An cười khổ quẹt nhanh một
giọt nước mắt vô thức rơi ra - “Lúc đó anh nhìn thấy tôi đã muốn nổi điên rồi, tôi sao dám vọng tưởng anh cùng mình chuẩn bị hôn lễ."
Thanh Bách cũng không thể chối cãi được, mấy lời cô nói đều là sự thật. Anh biết bản thân lúc đó có phần khốn nạn nhưng anh cũng không thể thay đổi được gì. Tâm trạng khi ấy của anh là bị người ta gài bẫy, lên giường xong còn bắt anh phải cưới cô, Thanh Bách sao mà nhìn Mỹ An thuận mắt được.
Đáng tiếc lúc đó anh chỉ biết một mà không biết mười, tận bây giờ anh cũng chỉ biết thêm được hai ba mà thôi. Đợi đến khi chân tướng phơi bày,
Thanh Bách chắn sẽ muốn quay lại sáu năm trước vả vào mặt mình mấy cái.
"Tôi không sao, chúng ta lên lầu hai xem đỉ." - Mỹ An nhún vai.
Miệng nói không trách anh nhưng tận sâu trong lòng cô có thật sự là không oán hận? Con người không phải thần thánh, chẳng ai bao dung được vậy. Quay về nơi này sao cô có thể không thấy đau lòng, không thấy tổn thương được chứ.
Hai người lên tầng hai, Mỹ An bỗng dưng đi thẳng đến sàn khiêu vũ thở ra nói:
“Anh còn nhớ không? Lần đầu tiên chúng ta khiêu vũ là ở đây."
Thanh Bách nhớ, lúc đó nếu không vì áp lực từ mọi người có mặt, chắc anh cũng không cùng cô khiêu vũ.
“Mặc dù từ đầu đến cuối chỉ có một mình tôi đơn phương nhưng tôi cũng thấy rất hài lòng, ít ra anh không có bỏ mặc tôi giữa buổi lễ." - Mỹ An nói xong còn bật cười.