Mục lục
Mối Tình Đầu Hoang Phí (full) - Trần Mỹ An - Lưu Thanh Bách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mỹ An còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã nhận ngay cơn thịnh nộ của Thanh Bách. 

“Anh ta cuối cùng cũng đến tận nơi này tìm em rồi. Anh nhớ em chưa từng chịu giải thích với anh quan hệ với anh ta. Hôm qua em nói không cho anh đi cùng với em và đối tác, hóa ra là sợ anh phá hoại không gian riêng tư của hai người?” 

Mỹ An thật sự không có cơ hội chen vào lời nào: 

“Đông Quân đến đây mua đất xây xưởng là thật, không phải vì em đâu” 

“Đông Quân? Em gọi nghe thuận miệng thật đó” - Thanh Bách nắm chặt tay kéo cô về phía mình. 

“Em giấu anh cũng chính là vì như này, anh chưa hỏi rõ gì hết đã bắt đầu suy diễn lung tung” - Mỹ An cau mày. 

“Bây giờ em nói nghe như người có lỗi là anh vậy? Nếu anh ta và em trong sạch, gọi anh ta đến công ty đi, chúng ta cùng nhau bàn bạc chuyên thu mua đất” - Thanh Bách nghiến răng. 

Mỹ An mím môi, không được để hai người này gặp nhau, nhất là cái miệng thích trêu người của Đông Quân. Dù cho cô trong sạch đến đâu thì với kiểu nói chuyện đầy khói lửa của Thanh Bạch và Đông Quân thì một lát cô cũng thành tội nhân thiên cổ. 

Phản ứng do dự này của Mỹ An rơi vào mắt của Thanh Bách lại càng khẳng định cho hiểu lầm của anh. 

“Em thật sự không có quan hệ gì với anh ta sao, anh bắt đầu thấy khó tin rồi đó” - Thanh Bách buông tay Mỹ An ra, lạnh nhạt bước đi. 

Anh ngay lập tức cho Minh Thái liên hệ với phía Thiên Quân, lấy lý do công việc mời Đông Quân tới Bách Niên một chuyến. Mỹ An day day thái dương, cô không dám tưởng tượng một lát nữa thôi nơi này sẽ xảy ra chuyện gì. 

Đông Quân nhận được lời mới này, cầu còn không được nhanh chóng đến Bách Niên. Lúc Đông Quân xuất hiện, ánh mắt của anh ta và Thanh Bách chạm nhau thật sự có thể phóng ra lửa. 

“Nghe danh đã lâu, cuối cùng được gặp rồi” - Cả hai đều đồng loạt nói, lịch sự bắt tay với nhau. 

Cái bắt tay này đặc biệt lâu hơn bình thường, cánh tay hai người còn nổi cả gân xanh. Nụ cười trên mặt thì vô cùng gượng gạo, nếu nói ba giây nữa bọn họ lao vào đánh nhau thì người ta còn tin chứ ở đó mà ngồi xuống bàn hợp đồng cái gì. 

“Việc thu mau này không phải do Mỹ An phụ trách à? Sao bây giờ lại chuyển thành đích thân tổng giám đốc anh rồi” - Đông Quân là người phá vỡ bầu không khí căng thẳng này trước. 

“Tôi đã nói từ đầu không muốn cô ấy vất vả, việc này cứ để tôi bàn bạc với anh đi” - Thanh Bách cong môi. 

“Phải, phải, tôi cũng không nỡ để vợ mình vất vả” - Đông 

Quân thản nhiên nói một câu như sét đánh. 

Hai tay Thanh Bách đã nắm chặt thành quyền rồi, biểu cảm trên mặt cũng trở nên khó coi. 

“Vợ? Anh nói tôi nghe không hiểu lắm, Mỹ An từ bao giờ lại trở thành vợ của anh vậy?” 

“Chuyện này cô ấy ngại nói ra thôi nhưng nếu anh đến thành phố C thì chắc chắn ai cũng biết chúng ta là một đôi. À, phải rồi, lần trước cô ấy cùng anh đi tìm lão Kiều không phải ông ta cũng gọi Mỹ An một tiếng vợ Đông Quân sao? Hầu như ai quen biết tôi đều biết, tôi của một người vợ tên Trần Mỹ An” - Đông Quân không chút ngần ngại đổ dầu vào lửa, trắng trợn thể hiện chủ quyền và ý muốn tranh giành Mỹ An của mình. 

Gân xanh trên cổ Thanh Bách cũng dần nổi lên, đủ để thấy anh đang kiềm chế bản thân như thế nào. Mỹ An đứng ở bên ngoài không nhịn được nữa phải bước vào giải thích. 

“Đông Quân, anh đứng nói đùa kiểu này nữa, không vui đâu” - Sau đó cô lại quay sang Thanh Bách đang hừng hực lửa giận - “Không hề có chuyện vợ chồng gì ở đây hết, anh phải tin em” 

“Anh sẽ coi như em đang ở trước mặt chồng cũ không muốn cả ba khó xử mới nói như vậy” - Đông Quân nào có ý định dừng lại, làm cho Thanh Bách khó chịu chính là mục tiêu lớn nhất của anh ta. 

Đông Quân đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, anh rất muốn nhìn xem Lưu Thanh Bách rốt cuộc là người như thế nào. Là ai mà có thể khiến Mỹ An chung tình như vậy, dù anh tốn bao thời gian, tốn bao công sức cũng không khiến tâm cô xoay chuyển. 

“Nếu thật sự như anh nói thì Mỹ An cũng không trở về bên cạnh tôi, cô ấy đang là phó giám đốc của Bách Niên, là 

người của tôi” - Thanh Bách vươn tay kéo Mỹ An đến bên cạnh mình. Cuộc chiến này người nào bình tĩnh hơn sẽ chiến thắng, ai bùng nổ trước là người thua. 

Đông Quân lắc đầu cười, nhún vai nói: 

“Chẳng qua là tạm thời, tôi đến đây chính là để mang cô ấy về. Mỹ An còn nhiều chuyện ở thành phố này phải giải quyết nên tôi để cô ấy tự do một thời gian thôi. Lần cuối chúng tôi còn cãi nhau vì chuyện nên cho bé Đào đi học trường nào, không ngờ cô ấy lại giận tới mức không thèm liên lạc với tôi luôn” . 

“Bé Đào?” - Thanh Bách nhướn mày hỏi Mỹ An, nghe giọng điệu của Đông Quân cử như bọn họ là một gia đình thật sự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK