Mục lục
Mối Tình Đầu Hoang Phí (full) - Trần Mỹ An - Lưu Thanh Bách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bách Niên rất nhanh đã phát thông cáo thanh minh về Thanh Bách, bọn họ cũng được phía cảnh sát chứng nhận chỉ là nạn nhân khi trung tâm bị lợi dụng trở thành nơi buôn bán ma túy. Thanh Bách mấy ngày này hoàn toàn không lo xử lý tổn thất của công ty mà cứ tìm cơ hội đến phòng Mỹ An chọc ghẹo. 

“Tổng giám đốc của tôi ơi, anh không nhìn thấy mọi người đều đang bận đến tối tăm mặt mũi hay sao? - Mỹ An ném một tập hồ sơ vào người anh. 

Thanh Bạch lại tỏ ra rất thảnh thơi: “Không có tôi mọi người cũng làm rất tốt mà” “Đó là vì cố gắng đợi anh về” - Mỹ An bĩu môi. “ồ” - Thanh Bách có chút đắc ý - "Hóa ra cô cũng mong chờ tôi về như vậy? Mỹ An lắc đầu chịu thua: 

“Anh muốn nghĩ sao cũng được, anh chịu khó xem qua một chút được không? Nhiều chuyện tôi và Minh Thái cũng không tự ý quyết định được.” 

Thanh Bách gật đầu, không đùa cô nữa, anh bước tới bàn làm việc của Mỹ An. Nhìn xem trên đó có bao nhiêu tài liệu liền ôm lấy hết: 

“Được rồi, còn lại cứ để tôi” 

Mỹ An để trán, nếu Minh Thái mà thấy cảnh này chắc sẽ khóc hết nước mắt. Cậu và cô đều vất vả như nhau nhưng Thanh Bách cuối cùng cũng chỉ thiên vị một mình Mỹ An. 

Buổi trưa Mỹ An chủ động qua bàn với Thanh Bách chuyện làm sao bù lại khoảng thua lỗ của công ty trong mấy ngày qua. 

“Không cần đặt nặng đâu, làm ăn sẽ có lúc lãi lúc lỗ. Chỉ cần công ty còn tiếp tục được thì sẽ kiếm lại sớm thôi” 

“Anh nghĩ vậy thật sao?” - Mỹ An thấy anh lạc quan đến mức khó tin. 

“Tôi có một số sản nghiệp ở thành phố khác, vẫn luôn giao cho luật sư Thịnh quản lý. Lấy một phần trong đó có thể bù lỗ” - Thanh Bách nhún vai. 

Mỹ An giật giật khóe môi, không phải người ta lạc quan mà người ta quá giàu để phải lo lắng. 

“Nhưng thấy cô quan tâm tôi như vậy, tôi rất vui” 

Gần đây anh rất hay nói mấy câu tán tỉnh nửa thật nửa đùa này, lần nào Mỹ An cũng bị bất ngờ đến ngây người. Giống như trải qua cảm giác thủ sủng nhược khinh vậy, có chút không dám tin là thật. 

“Sao mấy nay không thấy cô mang vòng tay tôi tặng?” “Tôi thấy nó quý giá quá, sợ va lung tung làm vỡ” - Mỹ An mím môi. “Đúng là không nên làm vỡ nó nhưng tôi càng muốn thấy cô đeo mỗi ngày hơn” 

Mỹ An không trả lời, chỉ qua loa gật đầu coi như đã biết. 

Cô nhìn thấy tình hình Bách Niên không có gì trở ngại nữa suy nghĩ rời khỏi đây lại bắt đầu nảy nở trong đầu cô. Tất nhiên là cô không nói nó ra ngoài hay để cho Thanh Bách biết. 

Minh Thái gõ cửa rồi bước vào phòng cô, đưa cho cô một vài hợp đồng cần xem, sẵn tiện nói chuyện phiếm mấy câu: 

“Tổng giám đốc nói với cô về việc Lưu gia định tổ chức một bữa tiệc xả xui? cho anh ấy chưa?” 

Mỹ An lắc đầu. 

“Nghe đâu là bà nội của Thanh Bách muốn tổ chức một bữa tiệc nhằm cảm ơn những người đã giúp đỡ trong sự việc vừa rồi.” 

Mỹ An gật gù coi như đã hiểu. Cô thấy Minh Thái dường như có chút mỉa mai: “Cậu thấy có chỗ nào không ổn à?” 

“Thanh Bách ra nông nổi còn chẳng phải vì em trai quý hóa của anh ấy hại à? Chủ mưu còn lại anh rể của em trai, cái bữa tiệc đó cứ như tự tát vào mặt mình vậy” 

“Bà nội cũng không rõ nguồn cơn đâu, bà chẳng qua muốn nói với mọi người là Thanh Bách trong sạch. Cũng khẳng định Thanh Bách luôn có Lưu gia làm chỗ dựa” - Mỹ An hoàn toàn hiểu được ý tứ của bà. 

“Cô nói cũng có lý nhưng tôi vẫn thấy buồn cười, dù sao tôi cũng không đi đâu. Lưu gia đó nếu tốt đẹp thì Thanh Bách đã chẳng một mình chạy đến Bách Niên lập nghiệp” - Minh Thái nhún vai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK