Mục lục
Mối Tình Đầu Hoang Phí (full) - Trần Mỹ An - Lưu Thanh Bách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em đã xem bức thư rồi, vậy sao em không nói với anh?"

“Lưu Thanh Bách, giờ anh muốn hỏi ngược lại em? Em hiểu rồi, anh không muốn ai tìm ra bất kỳ chứng cứ gì cả, anh muốn đem chuyện này dìm xuống đáy vực."

Thanh Bách không phản bác, anh

đúng là cô ý như thế, muốn giữ Mỹ An bên cạnh chỉ còn cách không cho cô đào bới chuyện này tiếp tục.

Mỹ An thấy thái độ không chút chối bỏ của anh thì thất vọng vô cùng, cô lùi về sau, lắc đầu nói:

"Em vẫn luôn phân vân nhưng giờ em cô quyết định của mình rồi. Thanh Bách, anh biết chuyện này cô ý nghĩa với em thế nào mà. Anh bảo vệ cho anh, được, vậy em sẽ đi đòi lại công bằng cho cha em."

"không phải, anh không bảo vệ ông ta, anh bảo vệ tình yêu của chúng ta thôi." - Thanh Bách nắm chặt cô tay cô.

Mỹ An không muốn nghe thêm bất kỳ lời biện minh nào từ anh nữa, cô dùng sức vùng khỏi tay anh.

"Anh cô biết làm vậy là ích kỷ thế nào không?"

"Anh chưa bao giờ là người rộng lượng." - Thanh Bách cười trừ.

Mỹ An không muốn nhiều lời với anh nữa, cô quay lưng bước đi, cô cần phải rời khỏi căn nhà này. Thanh Bách đứng yên tại đó không có ý ngăn cản nhưng gương mặt lại tràn đầy tự tin, giống như anh biết chắc chắn cô không thể rời đi được vậy.

Mỹ An vội vã chạy xuống phòng

khách, bác Hai thấy cô gấp gáp không nhịn được bước tới hỏi:

"Mỹ An, cô muốn đi đâu vậy?"

cô khó xử nhìn ông, qua loa nói:

"Tôi phải rời đi."

Mỹ An không ngờ được khi cô vừa bước tới cổng đã cô cả một dàn vệ sĩ đứng chờ để ngăn cô lại.

"Các người mau tránh ra." - Mỹ An gằn giọng.

"Mong cô thông cảm, tổng giám đốc đã căn dặn không được để cô rời khỏi biệt thự nửa bước."

Mỹ An cảm giác như ai đó vừa nện một búa rất mạnh vào đầu cô, ý tứ của Thanh Bách chính là muốn giam lỏng cô. cô tại sai lại quên mất chuyện này, đây không phải là lần đầu, Thanh Bách đã từng làm rồi.

Mỹ An trở vào nhà muốn đối chất với Thanh Bách thì đã thấy anh thong thả bước xuống lầu.

"Anh nói bọn họ không cho phép em rời khỏi là cô ý gì? Anh muốn nhốt em ở đây?"

"Đừng dùng từ 'nhốt', nên này là nhà em." - Thanh Bách hiện tại đã trở

về bộ dạng cao cao tại thượng vốn có.

"Dù anh có tốt hơn cha anh rất nhiều lần thì suy cho cùng hai người vẫn quá giống nhau." - Mỹ An chua chát nói.

Thanh Bách thật sự chán ghét việc làm con của ông ta nhưng câu này anh cũng không phủ nhận. Anh và ông ta đều đối với người phụ nữ mình yêu, không từ chút thủ đoạn nào.

"Em cứ ngoan ngoãn ở lại đây cho đến khi mọi chuyện lắng xuống đi."

"Mọi chuyện lắng xuống? Là khi nào? Là khi ông ta và mẹ yêu rời khỏi đây sao?"

"Hai người họ sẽ nhanh rời khỏi đây?" - Thanh Bách bây giờ mới biết

chuyện này, nhếch môi nói - "Thế thì rất tốt, sau này chúng ta có thể sống an ổn

Mỹ An nhìn Thanh Bách như thế này côi lòng tê tái, anh rõ ràng đang lừa mình dối người. Chuyện của bọn họ đến lúc này gần như nát tan cả rồi nhưng anh vẫn ỏm hy vọng chắp vá nó. Hơn nữa con dùng cách cực đoan tới mức khiến cả hai người tổn thương.

"Thanh Bách, để em đi đi."

Anh hoàn toàn mặc kệ lời cô nói, bước xuống đi lướt qua cô:

"Bác Hai, nhớ trông chừng cô ấy cho tốt."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK