Mục lục
Mối Tình Đầu Hoang Phí (full) - Trần Mỹ An - Lưu Thanh Bách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Bạch cau mày nắm chặt tay đang đeo chiếc vòng của cô đưa lên cao: “Cái này còn chưa đủ chứng minh thành ý của tôi?” 

Mỹ An cũng chỉ là mới biết ý nghĩa của chiếc vòng, cô cảm thấy bản thân cứ liên tục bị người ta xoay vòng vòng. Mỹ An giật tay lại, nhìn thẳng vào anh, nghiến răng nói: 

“Anh có nói với tôi chiếc vòng này mang hàm ý gì sao? Vả lại tôi đã và đoạn tình cảm này mà hoang phí suốt mười năm rồi. Đôi lúc tôi cũng thấy mệt mỏi, cũng thấy tuyệt vọng, cũng muốn buông xuống chứ. Bà nội nói không có sai, tôi không thể xin con được nữa, chúng ta ở bên nhau cũng không thể lâu dài” 

“Ai nói? Là cô hay bà nội nói? Cô đã nghe tôi nói bao giờ chưa?” - Thanh Bách nắm chặt hai vai cô. 

“Đừng thay tôi quyết định gì cả, chuyện cô khó mang thai lần nữa bốn năm trước tôi đã biết rồi. Tôi không quan tâm, chưa từng để tâm” 

“Thanh Bách..” - Mỹ An bị anh làm cho cảm động rồi. 

“Tôi biết giữa chúng ta có nhiều điều còn chưa nói thể nói rõ nhưng tôi không hy vọng chuyện của tôi và cô bị người ngoài tác động” 

“Tôi biết, chỉ là tôi không chắc chắn với mọi thứ. Anh... anh thay đổi nhanh quá” - Hạnh phúc dễ đến dễ đi, cô vẫn luôn lo sợ anh chỉ nhất thời cao hứng mới đi yêu thương cô. 

“Tôi cũng bất ngờ vì sự thay đổi của mình nhưng nó hoàn toàn chân thật. Cảm xúc tôi dành cho cô, tình cảm tôi đối với cô, là thứ rõ ràng nhất” - Giọng nói thâm tình của anh cứ như mật ngọt rót vào tai cô. 

Mỹ An vươn tay chạm vào khuôn mặt anh, nghẹn ngào nói: “Chúng ta có thể thật sao?”. “Tôi mặc kệ, tôi muốn em” - Thanh Bách cúi xuống hôn lấy Mỹ An. 

Bên trong phòng ngủ của khách sạn, ánh sáng có chút mờ ảo, Lưu Thanh Bách dùng cánh tay chống nửa người trên Mỹ An, nhìn ánh mắt của cô lúc sáng lúc tối, bởi vì vừa mới hôn môi, hơi thở của hai người vẫn còn chút gấp gáp. 

Bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm Mỹ An cũng trở nên cực kỳ khẩn trương, cả khuôn mặt nóng như lửa. Thanh Bách nhìn vẻ ngượng ngùng của cô lại tỏ ra rất bình tĩnh, khẽ vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô, động tác nhẹ nhàng, giống như bây giờ hắn đang chạm vào một thứ bảo vật trân quý. 

“Nếu bà nội không ép em, em cũng sẽ không định rời đi phải không?” 

Mỹ An mím môi, cô có nên nói thật hay không, cô có một chút ý định đó. Đâu thể trách cô, tính cách của anh quá khó đoán, ở bên anh cô luôn thấy bất an. 

“Em không nói tôi sẽ cho rằng không có.” 

Dưới sự vuốt ve của anh, cơ thể cô cũng run lên, tim đập liên hồi, lông mi run rẩy. Mỹ An thầm nghĩ bình thường Thanh Bách hành xử rất nhanh sau hôm nay cứ cố tình đưa đẩy thật lâu. 

Cả người Thanh Bách lúc này đã bị dục hỏa thiêu đốt đến mồ hôi đầy trán, nhưng anh cũng muốn một lần tôn trọng cô. Anh khàn giọng hỏi: 

“Em có muốn không? 

Mỹ An lại không hề cảm thấy đây là tôn trọng mà chính là anh cố tình trêu chọc cô, ép cô nói ra mấy lời ân ái. Mỹ An ngượng ngùng cắn chặt môi dưới: 

“Đã theo anh vào đến đây rồi, anh còn muốn sao nữa?” 

Nhận được sự đồng ý của Mỹ An, anh hài lòng cong môi sau đó mới chậm rãi cởi quần áo của cô. Làn da trắng nõn của cô dưới ánh đèn mờ lại càng kích thích thị giác, khiến anh muốn điên cuồng ăn sạch cô. 

Anh cúi đầu xuống hôn cô, cũng nhanh chóng cởi quần áo của mình. Sau đó bàn tay xấu xa len vào giữa hai chân cô cố tình tìm kiếm vùng đất mềm mại ở giữa kia, giọng nói trầm thấp: 

“Tôi sẽ dùng hết sức để thỏa mãn em” 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK