Thanh Bách vươn cánh tay đầy vết thương ôm cô vào lòng muốn cô bình tĩnh lại.
"Không có, lúc ông ta tự sát tôi cũng bất ngờ." - Tấn Khang thành thật.
Mọi người nghe xong đều có chút thở phào, nhất là Mỹ Tâm. Thanh Bách nghe xong mọi chuyện, cũng phát hiện rất nhiều lô hống:
“Ai là người nói với anh chuyện cha anh muốn tố giác cha Mỹ An, rồi cả chuyện vụ tai nạn. Anh không thế tự mình thu mua sản nghiệp Trần gia, ai đã giúp anh? Nếu các tội trạng của công ty Tâm An không phải do anh làm mà Mỹ Tâm cũng khẳng định cô ấy và cha không biết. Thì lại là ai nữa?"
Tấn Khang nghe anh nói xong cũng bừng tỉnh, hẳn sớm nhận ra có vấn đề nhưng lúc đó còn trẻ chỉ một lòng muốn trả thù. Đến nay ngẫm lại cảm giác như mình bị dắt mũi, trở thành con cờ trong tay kẻ khác.
“Bây giờ truy cứu cũng muộn rồi, lúc đó tôi liên tiếp gặp được người chỉ
điểm. Sản nghiệp của Trần gia cũng là có người thu mua giúp, ông ta cực kỳ thần bí."
"Tấn Khang, anh hồ đồ quá rồi." -Mỹ Tâm vô cùng tức giận, bọn họ đều mất cha, đều là kẻ đáng thương.
Nhưng hiện giờ bọn họ lại không thể đồng cảm cho nhau mà chỉ có thể oán hận.
"Có lẽ tôi đã trả thù sai nhưng tên đã phóng đi không thể rút lại, hỏi tôi có hối hận không, tôi sẽ nói không.
Thanh Bách sợ Tấn Khang đang có suy nghĩ ôm nhau cùng chết, anh liên tục động đậy bàn chân, hy vọng thiết bị giấu trong giày phát huy tác dụng.
“Đi một vòng lớn, ai cũng đều vì báo thú cho người mình yêu thương.. Mỹ An cười chua chát.
Tấn Khang đúng là đã gián tiếp gây ra tất cả đau thương cho nhà cô nhưng kẻ chủ mưu đằng sau lại là người khác. Cô muốn hận hắn cũng thấy hắn đáng thương, lại nghĩ tới chị gái mình có lẽ còn chịu dày vò khủng khiếp hơn.
“ít nhất chúng ta đã biết một phần chân tướng rồi." - Thanh Bách dịu dàng vuốt tóc an ủi cô.
“Mỹ Tâm, đi cùng tôi đi. Chúng ta rời khỏi đây, quên hết tất cả, cùng nhau... làm lại từ đầu."
“Anh đúng là điên rồi, anh nghĩ chúng ta còn có thế sao?" - Nước mắt Mỹ Tâm cũng rơi xuống rồi.
“Tấn Khang, anh đi đi, đừng dày vò chị hai nữa." - Mỹ An nghiến răng.
Tấn Khang lộ ra vẻ hèn mọn hiếm thấy, anh nâng khuôn mặt của Mỹ Tâm lên:
“Nếu hôm nay tôi bắt đúng người, tôi muốn em cùng tôi bỏ đi, em có đồng ý không?"
Mỹ Tâm hít sâu một hơi sau đó lắc đầu.
Thiết bị trong chân Thanh Bách đột nhiên run mạnh, điều này chứng
minh đám người Tiến Thành đang tiến rất gần rồi. Nếu bọn họ xông vào đây trong lúc ba người vẫn còn bị hắn ta khống chế thì rất nguy hiếm. Mỹ Tâm lại kiên quyết khước từ Tấn Khang, hắn giờ như quả bom có thế nổ bất cứ lúc nào.
Thanh Bách nhìn xung quanh phát hiện tên thuộc hạ đứng gần anh nhất có súng ở bên thắt lưng. Anh cố tập trung, dùng hết sức đứng bật dậy khống chế tên đó cướp được súng, chĩa thẳng về phía Tấn Khang:
“Anh không thoát được nữa đâu, nếu anh còn muốn sống thì đế ba chúng tôi đi."
Thanh Bách ôm chặt Mỹ An trong tay, Mỹ An cũng nắm lấy cánh tay anh, ánh mắt kiên cường không run sợ.
"Nếu anh yêu chị hai thật lòng thì hãy buông tha cho chị ấy."
Tấn Khang cũng lấy súng ra đối đầu với anh, đây là lần thứ hai bọn họ chĩa súng vào nhau. Và ai cũng cảm nhận được lần này chắc chắn phải có đổ máu.
"Nếu một ngày đổi lại cậu là tôi, cậu có để Mỹ An ra đi hay không? Cậu và tôi về phương diện này là cùng một kiểu người, tôi trả lời thay cậu, không thế được."
Thanh Bách không phản bác, anh cũng sẽ không buông tay Mỹ An. Nếu đi vào đường cùng, anh sẽ chết cùng CÔ, con người không phải thần thánh, ích kỷ từ lâu đã là bản chất ăn sâu nhất.
"Nhưng tôi sẽ không rơi vào tình cảnh như anh, tôi không bao giờ tổn hại Mỹ An hay người nhà cô ấy." -Thanh Bách trả lời đanh thép.
"Ông trời luôn trêu người, cậu không đoán được đâu."
"Đoàng!"
Một tiếng súng đột nhiên vang lên như xé rách tầng tầng lớp lớp âm thanh