Mục lục
Mối Tình Đầu Hoang Phí (full) - Trần Mỹ An - Lưu Thanh Bách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Thanh Bách thấy Trần Mỹ An không làm loạn nữa, chỉ ngồi lặng im một bên điều này lại khiến lòng anh có chút ngứa ngáy. “Mỹ An, tôi cảnh cáo cô, tránh xa Thanh Tùng ra"

Trần Mỹ An bật cười, giương mặt lên trả lời anh: “Vì sao tôi phải nghe anh? Anh có quyền gì cấm cản chuyện của tôi và Thanh Tùng.

Lưu Thanh Bách hoàn toàn nổi giận, một cước đạp mạnh thắng xe, quay sang bắt lấy hai cánh tay cô, trực tiếp ẩn có trên cửa xe “Đáng chết! Cô nhất định muốn chọc tức tôi sao?” “Nếu đúng vậy thì sao chứ?" - Trần Mỹ An không chịu thua trừng mắt lại nhìn anh. “Cô thật sự quá vô sỉ, hết bỏ lên giường tôi giờ lại muốn bò lên giường em trai tôi? Cô cần đàn ông đến vậy sao?"

Trần Mỹ An nghe đến đây tức giận thật sự, dùng sức đẩy Lưu Thanh Bách đang áp sát mình ra “Chính anh nói dù tôi có cũng đàn ông nào anh cũng mặc kệ mà, giờ anh tỏ ra tức giận cái gì chứ? Anh có phải bị bệnh rồi không, lời nói và hành động khiến người khác chẳng hiểu nổi Khỏe môi Lưu Thanh Bách cong lên, lộ ra một nụ cười đầy ý giễu cợt, bàn tay thô ráp của anh vươn tới vuốt ve bờ má mịn màng của cô: “Tôi đúng là không quan tâm chút nào nhưng tôi vẫn không thích cô dùng thân thể từng phục vụ tôi đi rên la cho kẻ khác."

Đầu óc Mỹ An lúc này có chút mơ hồ, nhất là khi Lưu Thanh Bách ngày càng tiến gần hơn, cô cảm thể cảm nhận được rõ hội hấp của anh, quanh chóp mũi đều là cảm giác nam tính mãnh liet. "Lưu Thanh Bách, anh đừng lại đi quá giới hạn" - Mỹ An nghiền rằng nói.

Lưu Thanh Bách chỉ muốn trêu chọc cô một chút, cười tà mị nói: "Cô nghĩ tôi sẽ làm gì cô? Cô tự ảo tưởng cũng nhiều quá đấy.

Trần Mỹ An thấy anh trở về bộ dạng dửng dưng lại có chút thở phào nhẹ nhõm, lần trước cô đã nếm qua sự giận dữ của anh rồi, thâm tâm cô vẫn còn hoảng sợ. Điện thoại Mỹ An đột nhiên reo lên, người gọi đến là Lưu

Thanh Tùng, cô đoán là do cô rời đi mà không nói tiếng nào nên cậu lo lắng. Mỹ An cầm điện thoại lên định bắt máy liền bị

Thanh Bách đoạt lấy ném ra ghế sau “Anh lại làm gì vậy, điện thoại của tôi mà!" - Mỹ An vươn tay ra ghế sau muốn với lấy lại điện thoại. “Tôi không cho phép." - Lưu Thanh Bách lần nữa chế trụ hai tay cô, anh cảm thấy vô cùng khó chịu, tại sao vừa bỏ ra một chút lại bắt đầu đi quyến rũ đàn ông rồi. “Anh là gì mà cứ thích ra lệnh cho tôi, cuộc đời tôi từ lâu đã không còn anh nữa rồi." - Cô giãy giua cánh tay muốn thoát khỏi anh.

Câu nói vừa rồi giống như một ngòi nổ, Lưu Thanh Bách quyết không buông tha cho cô. Anh bấm nút điều khiển cho ghế ngả dài ra sau rồi ấn Trần Mỹ An lên đó. Trong không gian chật hẹp hai thân thể dường như dính chặt vào nhau. Trần Mỹ An muốn phản kháng nhưng ngay cả tay cũng không thể đánh được, sức lực của người đàn ông này vượt trên cô rất nhiều. “Thanh Bách, dừng lại đi, anh không cần khiến chúng ta đi đến bước này." - Giọng cô chút run lên, cô nhận ra sự hung bạo quen thuộc trong ánh mắt anh.

Lưu Thanh Bách làm gì nghe lọt lỗ tại lời cô nói nữa, trực tiếp hôn lên môi cô. Đầu lưỡi liên tục xâm nhập, liếm và nếm vị của khoang miệng nhạy cảm mềm mại kia, giống như muốn nuốt trọn vậy. Mỹ An cảm thấy hơi thở ở cổ muốn nghẹn lại, đầu óc càng lúc càng mất đi tự chủ, cảm giác được đụng vào càng lúc càng mãnh liệt.

Trong khoảnh khắc như không thể thở được nữa, Lưu Thanh Bách buông nụ hôn, Mỹ An yếu ớt nằm trên ghế thở dốc. Cơ thể có từ trước đến giờ đều chỉ có anh chạm qua, đối với anh nó cũng trở nên nhạy cảm cực kỳ, cô nhận thức rõ điều này nên cô rất sợ. 

Cánh môi ẩm ướt kia lại bắt đầu lướt qua từng điểm từng điểm trên cổ cô, bờ môi đó nhanh chóng trượt xuống phía dưới, dùng răng giật bỏ nút áo cản trở của cô để lộ ra xuân cảnh, đầu lưỡi trước ngực cô liếm mút một vòng tròn gợi cảm. Hơi thở Mỹ An vì thế mà trở lên dồn dập hơn, bộ ngực đầy đã cứ thể lên xuống phập phồng theo hô hấp mãnh liệt của cô. “Dừng lại." - Mỹ An đánh người đang cúi đầu vừa liếm vừa hôn lên ngực mình. Lúc người kia rời đi, lưu lại chính là những dấu hỗn loang lổ và lửa nóng đến mức như thiêu cháy người. Cảm giác kích thích này khiến Mỹ An có chút thoải mái xen lẫn nhục nhã.

Tiếng xé rách chơi tại truyền đến, ý thức của Mỹ An dần trở về, ngay lập tức liên cảm thấy phần đùi lành lạnh, tỉnh táo lại, không ngờ Lưu Thanh Bách đã xé rách vảy của cô. “Đừng làm vậy mà, đừng mà Thanh Bách

Lưu Thanh Bách đối với lời nài nỉ đó chỉ cười nhạt một cái, tay giữ chặt thắt lưng anh, kéo anh lại gần một chút, lập tức, cúi đầu chà nhẹ vào bờ eo mảnh khảnh, sau đó bắt đầu gặm cần. “A!” - Mỹ An sợ hãi kêu một tiếng, lập tức căn chặt môi dưới, không muốn để thanh âm như thể phát ra, đáng tiếc là Lưu Thanh Bách không buông tha, một tay kéo chiếc quần nhỏ vướng víu xuống, Mỹ An ngay lập tức hiểu rõ ý đồ của anh, cô sợ đến mức bắt đầu phản kháng kịch liệt. “Không... không được." - Mỹ An cảm thấy mỗi cái đụng chạm của Thanh Bách đáng sợ dị thường, mỗi một chỗ, đều làm cô phải bật tiếng kêu “Tại sao, tại sao... anh phản hành hạ tôi như thế?" - Không thể chống cự, chỉ có thể hỏi tại sao, chỉ muốn biết cơn giận dữ này rốt cuộc là tại sao? "Cô cứ thích chống đối tôi." - Lưu Thanh Bách vừa hôn vừa nói, Mỹ An kinh hãi cảm nhận một vật vừa cứng vừa nóng đang ở trên đùi mình, hai mắt mở lớn.

Lưu Thanh Bách kéo cà vạt của mình, cởi nút quần áo, cúi xuống căn vào điểm lôi lên trên ngực trái, còn lưu luyến liềm quanh mấy vòng. "Ưm.. a." - Mỹ An hít sâu một hơi, tiếng rên rỉ cuối cùng cũng phát ra. “Đúng là dâm đãng mà." - Thanh Bách miệng thì nói lời lăng mạ cô nhưng trong lòng cũng vì mấy tiếng rên đó mà bắt đầu không không chế được nữa.

Cảm giác được vật nóng đặt trên người mình càng lúc càng cứng và nóng hơn, mặt cô lập tức đỏ quạch: “Khốn nạn... anh khốn nạn..

Mỹ An giờ đã không biết phải làm gì nữa, chỉ còn chút sức để mắng chửi người. Lưu Thanh Bách ôm lấy Mỹ An, cầm lấy cổ chân mảnh khảnh, tách hai chân người nằm dưới ra. Mỹ An kinh hãi nhìn động tác của Lưu Thanh Bách, nhưng một chút phản kháng cũng không thể làm.

Một vật nóng to lớn mạnh mẽ tiến vào, hung hăng lấp đầy nơi tư mật mềm mại. Mỹ An cảm thấy trước mắt là một mảnh trắng, hai tai ù đi, đầu ngửa ra sau để lộ cần cổ mảnh khảnh. Ngay sau cảm giác đau đớn do bị xâm nhập lại là khoái cảm cuồng nhiệt, tất cả dường như làm cô thấy nghẹt thở. “Nha...a.... tôi không muốn, tôi không muốn thế này..

Lưu Thanh Bách không hề động đậy, mà vẫn trong cơ thể cô nhẹ nhàng điều chỉnh lại tư thế, cảm thụ từng tấc mềm mại cũng cho người bên dưới cảm thụ được sự cứng rắn của mình. “Đừng quên chúng ta còn ở giữa đường, cô lớn tiếng như vậy là muốn để người khác nhìn thấy sao?"

Trần Mỹ An lúc này mới nhớ lại bọn họ đang đậu xe ven đường, trong không gian như thế này mà anh lại xâm phạm có Trong ảnh mắt của Mỹ An tràn ngập sự xấu hổ cùng thống khổ Lưu Thanh Bách có phần kinh ngạc nhìn biểu tình yếu đuối của cô, tự dưng lại thấy không đành lòng. Anh chậm rãi thúc vào nhịp nhàng làm Mỹ An rung động theo, chân không nhịn được co lại. “Tôi xin anh... ưm.." - Ý thức của Mỹ An có lẽ đã không còn tỉnh táo, chỉ còn biết dùng thanh âm yếu ớt cầu xin, động lòng người không thể tả. 

Lưu Thanh Bách cũng không còn nhịn được nữa, gầm nhẹ một tiếng, bắt đầu ra vào nhanh hơn, mỗi một lần lại mạnh bạo đánh vào chỗ mẫn cảm nhất của Mỹ An, mỗi một lần lại làm cho người ở bên dưới rên rỉ. Mỹ An dần dần rơi vào trạng thái mất ý thức, cả người như trôi trên mây, rung động theo từng động tác điên cuồng của anh. Người nọ mặc sức tiến nhập cơ thể mình, đòi lấy tất cả mọi thứ, còn cô, chỉ có thể rên rỉ, lắc đầu và nuốt vào trong họng tiếng thét của mình. Mãi cho đến lúc Thanh Bách gầm nhẹ, đem tất cả của mình bắn trong cơ thể thì cô hoàn toàn rơi vào trong bóng tối.

Sau khi xong chuyện, Lưu Thanh Bách thu dọn qua loa hiện trường, lại nhìn đến cái người đang co ro cuộn người trên ghế kia. Anh khẽ thở dài một tiếng, lấy áo khoác bao lấy cô, giật mình nhận ra người này thật nhỏ bé, chỉ một chiếc áo là bao đủ rồi.

Trần Mỹ An quay lưng lại nhìn anh, ánh mắt ngoài sự tuyệt vọng ra không có gì khác, đến tức giận cô cũng không có hơi sức. “Anh hết lần này đến lần khác dùng cách này vũ nhục tôi là vì chán ghét thân thể tôi hay thèm khát nó?" - Không đợi anh trả lời cô lại lặc đầu nói tiếp -“Vì là gì đi nữa thì tôi cũng thật không hiểu, anh chế tôi dơ bẩn sao vẫn cứ chạm vào tôi. Hay anh có bệnh, chỉ tôi mới khiến anh hưng phần được?"

Một chút cảm thông vừa nãy của Lưu Thanh Bách dành cho Mỹ An vì câu nói này mà mất sạch. Lưu Thanh Bách rút trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng ném lên người cô “Tôi chỉ là ăn bánh trả tiền với cô mà thôi. Mỹ An nằm chặt lấy thẻ ngân hàng trong tay, dứt khoát ném lại vào mặt Lưu Thanh Bách. "Sao cô dám!” - Lưu Thanh Bách lại đè Mỹ An xuống, chế trụ hai tay cô lên đỉnh đầu.

Ngay lúc này điện thoại lại một lần nữa reo lên, người gọi đến vận là Thanh Tùng. Đôi mắt anh hiện lên vài tia máu, kéo phần đi áo khoác, cơ thể đầy dấu vết hoan ái của Mỹ An lại một lần nữa phô bày ra trước anh. "Không!"

Lưu Thanh Bách nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp mấy tấm hình, Mỹ An không phản ứng kịp chỉ biết với lấy áo khoác che người lại. “Trần Mỹ An, cô tốt nhất cách xa Thanh Tùng một chút, ngoan ngoãn nghe lời tôi một chút. Nếu cô còn chống đối thì những bức ảnh lõa lồ này sẽ tới tay cậu ấy sớm thôi"

Trần Mỹ An căn chặt môi, hai tay bầu víu lấy chiếc áo khoác, cô không thể tin được một ngày lại bị Thanh Bách uy hiếp theo cách này. “Sao anh có thể khốn nạn đến thế? Anh có còn là đàn ông không vậy?” Lưu Thanh Bách khẽ nhếch môi, ánh mắt không hề chứa bất kỳ hơi ấm nào “Tôi hỏi cô đã hiểu rõ chưa?"

Mỹ An không muốn khóc nhưng một giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống, trong tình thế này cô chỉ còn cách thỏa hiệp, cô không muốn ai biết đến bộ dạng hèn mọn này của mình. “Hiểu rồi."

Anh cất điện thoại vào túi, anh chỉ muốn dọa Mỹ An cho có lệ. Lưu Thanh Bách anh không phải loại đàn ông để tiến đến thế. Anh nhặt lại thẻ ngân hàng, nhét vào bàn tay đang nằm chặt thành quyền của cô. "Giữ lấy

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK