“Cậu ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện nghiêm túc."
“Tổng giám đốc, anh đừng căng vậy, cô gì thì cứ nói thẳng, tôi sẵn sàng để nghe mà."
“Câu cô hứa sẽ chăm sóc Thanh
Nhi cả đời, luôn yêu thương và trân trọng em ấy? Dù cô chuyện gì xảy ra cũng không buông tay, cả quãng đời côn lại chỉ cô duy nhất một mình em
ấy?"
“Tất nhiên rồi, tôi đã xác định chuyện này từ lâu rồi. Chỉ cần lấy được em ấy làm vợ, tôi sẽ không bao giờ để em ấy phải rơi nước mắt." - Minh Thái nói lời này vồ cùng chân thành.
Thanh Bách hài lòng gật đầu:
“Tốt, tôi làm chủ, gả Thanh Nhi cho
“Hả?" - Minh Thái thiếu chút nữa là ngã khỏi ghế - "Anh lấy gì mà làm chủ?"
'Tôi là anh trai của em ấy."
Minh Thái đứng bật dậy khỏi ghế, lùi về sau mấy bước:
'Tống giám đốc, anh đừng đùa vậy chứ."
Thanh Bách nhún vai, thản nhiên nói:
"Tôi không đùa, Thanh Nhi thật sự là em gái cùng cha khác mẹ với tôi. Đừng ngạc nhiên, chính tôi mới hôm qua cũng ngạc nhiên y như cậu. Nhưng không sao, như vậy càng tốt, chuyện hôn nhân của hai người tôi cô thể làm chủ."
Minh Thái đơ người ra hết mấy
phút, cậu đang cô sẳp xếp lại hết các thông tin mình vừa nhận được.
'Vậy... vậy tôi sẽ trở thành em rể của anh à?"
"không muốn?" - Thanh Bách nhướn mày.
"Muốn, muốn! Rất muốn luỏn, anh vợ ơi, mau cứu em đi." - Minh Thái rất nhanh đã thay đổi thái độ, dùng ánh mắt khấn thiết nhìn Thanh Bách.
Nếu Thanh Nhi thật sự là tiểu thư của Lưu gia, cậu chỉ cô thế mau chóng đi ôm chân người anh rể này mới cô hy vọng rước được vợ.
"Thanh Nhi vẫn luôn sống trong
bóng tối, bà nội và cha tôi côn muốn đưa em ấy ra nước ngoài, vĩnh viễn che giấu em ấy. Nên mong cậu sau này phải thật yêu thương em ấy, bù đắp lại phần tình thương gia đình em ấy thiếu hụt.”
"Anh cô thể yên tâm.” - Minh Thái gật đầu chẳc nịch.
Mỹ An ở bên này cũng đã khuyên nhủ Thanh Nhi xong, nếu thật lòng muốn lấy Minh Thái thì không cần ngần ngại. Dù trời cô sập xuống, cũng côn Thanh Bách, Mỹ An và Minh Thái thay Thanh Nhi gánh vác.
"Em chỉ cần nghe theo trái tim mình thôi."
“Em biết rồi."
Mỹ An dẫn Thanh Nhi lên sân thượng, trên đó đã cô Minh Thái và Thanh Bách đợi sẵn. Mỹ An và Thanh Bách nắm tay nhau đứng qua một bên, nhường không gian riêng tư lại cho đôi trẻ.
Minh Thái ôm lấy Thanh Nhi, vỏ cùng trân trọng mà hôn lên trán cô:
“Thanh Nhi, dù em là thiên kim của Lưu gia hay chỉ là cô sinh viên năm nhất ngây ngô ngày đó chạy nhầm đến lớp anh. Anh sẽ vẫn yêu em, vẫn muốn chăm sóc em cả đời."
Thanh Nhi nức nở không nói nên
lời, cô biết cô không chọn sai người.
"Nếu em đồng ý lấy anh, từ nay về sau, chuyện gì anh cũng nghe em, cuộc sống của anh tùy em định đoạt."
Mỹ An nghe Minh Thái nói mấy câu này khẽ mỉm cười, Thanh Bách vươn tay nhéo mũi cô một cái.
"Đã nói em không được tán thưởng người đàn ông khác."
"Em chỉ mừng vì nhìn thấy họ cũng giống như chúng ta, tìm được người cả đời mình yêu nhất." - Mỹ An tựa đầu vào vai anh.
Minh Thái dịu dàng lau nước mắt lăn trên má cô, nín thở chờ đợi câu trả
lời từ Thanh Nhi.