Bà nội nhìn Mỹ An, cau mày hỏi: “Con có biết chiếc vòng trong tay mình có ý nghĩa gì không?” Mỹ An mơ hồ, cô thật sự không biết.
“Đó là vòng mẹ chồng ta tặng cho ta, ta tặng lại cho mẹ Thanh Bách và Thanh Bách sẽ tặng lại cho vợ nó. Chiếc vòng thể hiện bản thân là con dâu trưởng của Lưu gia”
“Chuyện này.” - Có thứ gì đó như nghẹn lại ở họng cô, cô có chút không dám tin vào những điều bà nói. Chiếc vòng đặc biệt như thế mà anh lại tặng cho cô, còn muốn cô luôn đeo nó.
“Mỹ An, bà luôn tin tưởng con, không phải con đã hứa sẽ rời khỏi Thanh Bách hay sao? Bây giờ con còn đeo chiếc vòng này, con muốn bà phải làm sao đây hả?” - Giọng điệu của bà có chút oán trách.
“Con xin lỗi” - Mỹ An cắn môi, cô cũng chỉ là một người bình thường, cô không phải thần thánh. Đứng trước người mình yêu thương hơn mười năm mà người đó cũng vừa đáp lại, bảo cô buông tay, sao có thể được.
“Chắc con nghĩ bà nhẫn tâm lắm, phải bà nhẫn tâm thật. Bà cũng như con không có nhiều sự lựa chọn, bà không thể để Lưu gia tuyệt hậu” - Bà nội cứng rắn.
“Đủ rồi” - Thanh Bách đột nhiên xuất hiện, cũng là lần đầu tiên anh có phần lớn tiếng với bà nội.
“Thanh Bách..” - Nước mắt Mỹ An không hiểu sao lại rơi xuống khi thấy anh, giống như đứa trẻ chịu uất ức tìm thấy chỗ dựa..
“Thanh Bách, bà làm tất cả là vì muốn tốt cho con, tốt cho hai đứa” - Bà nội rũ mắt - “Mỹ An không thể có thai được nữa, con lại là cháu trai trưởng của Lưu gia”
Mỹ An nghe bà nhắc lại chuyện đó, cả người không tự chủ được mà phát run, anh cũng nhận ra, dịu dàng ôm cô vào lòng.
“Bà cảm thấy như vậy là tốt cho con?”. “Tất nhiên rồi, bà đều là vì yêu thương con”.
“Đó không phải yêu thương, đó là ích kỷ. Bà có từng hỏi cháu có nguyện ý với sắp xếp của bà không? Bà có từng hỏi cháu và Mỹ An có thấy tốt với điều bà muốn không? Hay tất cả chỉ là bà tự cho mình đúng?” - Trong giọng điệu của Thanh Bách đều là thất vọng.
“Bà nội, bà không phải đang yêu thương mà là đang gây tổn thương” - Thanh Bách nghiến răng.
“Cháu... cháu..” - Bà nội bị anh chọc tức đến không nói nên lời. “Thanh Bách, đứng nói nữa” - Mỹ An nắm tay anh lắc đầu. “Bà còn muốn dùng hai chữ “Lưu gia để phá nát cuộc đời cháu đến bao giờ?”
Thanh Bách không đợi bà trả lời đã vội nắm chặt lấy tay Mỹ An kéo cô rời khỏi bữa tiệc trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
Mỹ An thấy Thanh Bách có phần kích động cũng không nói nhiều ngoan ngoãn đi theo anh. Chiếc xe lao đi như xé gió, khiến cho cô khẩn trương đến nín. thở. Thanh Bách đột nhiên thắng mạnh lại, Mỹ An có thể cảm nhận được rõ tiếng bánh xe ma sát với mặt đường.
“Sao cô không nói cho tôi biết?” “Chuyện... chuyện gì? - Mỹ An ấp úng.
“Còn là chuyện gì được nữa? Bà nội muốn cô rời đi từ khi nào?” - Thanh Bạch đang dần xâu chuỗi lại sự việc. Anh cuối cùng đã hiểu vì sao Mỹ An lúc nóng lúc lạnh, rõ ràng là không nỡ lại cứ nhất quyết muốn bỏ đi.
Mỹ An cắn môi, nói:
“Khoảng hơn tháng trước, anh cũng đừng trách bà. Bà làm vậy cũng có lý lẽ của riêng mình”
“Cô cứ như vậy bằng lòng không có ý định phản kháng sao?” - Thanh Bách không vui nhất chính là chuyện Mỹ An thỏa hiệp.
“Tôi có thể làm gì khác?” - Mỹ An uất ức nói - “Anh đối với tôi là gì, tôi còn chưa dám chắc, tôi không có gì để mà đấu tranh”