“Chị Mỹ An đến rồi” - Anh Đào nhìn sang anh, hiện giờ cô bé cũng quen thân với anh hơn - “Ai chọc giận anh Thanh Bách à?”
“Không có, anh ấy thấy ở đây đông đúc sợ có người và phải chị thôi.”
“Đúng đó, em nên cẩn thận một chút” - Đông Quân lên tiếng.
Mỹ An chịu thua luôn, giơ tay đầu hàng không dám ý kiến gì. Bọn họ thật sự xem cô là bảo vật quốc gia mà quan tâm rồi. Thanh Bách đỡ cô đi một vòng xem các tác phẩm triển lãm. Những bức vẽ không có gì cao siêu nhưng vô cùng trong trẻo, mang đến cho người xem cảm giác dễ chịu và thêm yêu cuộc sống này.
“Nếu sau này con của chúng ta cũng thích vẽ thì em sẽ chiều theo nó”.
cùng trân quý. - Mỹ An nắm tay anh, hôm nay cô nhắc đến Thanh Nhi một cách bình thản như thế chính là muốn nói với anh, chuyện cũ đều có thể bỏ qua hết rồi.
Đông Quân cảm thấy sống mũi cay cay, đứa em này mới có bảy tám tuổi đã đến sống cùng anh. Không những ngoan ngoãn lại còn luôn lo nghĩ đến anh. Thật ra chính là bé Đào đã là thần hồ mệnh của Đông Quân, cô bé đã cứu vớt cuộc đời buồn tẻ của anh.
Mỹ An nhân cơ hội ghé vào tại Đông Quân nói nhỏ:
“Anh biết bé Đào lo lắng nhất vẫn là chuyện anh độc thân, anh không tiến tới với người ta thì cũng nên nói rõ. Cho Thanh Xuân và cả bé Đào biết suy nghĩ của anh.”
“Anh biết rồi” - Đông Quân gật đầu.
“Em và Thanh Bạch định ngày mốt về thành phố B.”
Cả Thanh Bạch và Đông Quân đều có chút giật mình, dường như đều không ngờ tới cô quyết định nhanh vậy.
“Cũng tốt, em nên về nhà sinh con” - Đông Quân hít sâu một hơi.
Sau khi buổi trao giải kết thúc, Mỹ An nói muốn đi ngắm vườn hoa ngoài ngoại ô lần cuối nên Thanh Bách chở cô đi. Anh Đào xin được cùng bạn đi liên hoan còn Đông Quân thì đưa Thanh Xuân về.
Đông Quân không chở cô về nhà, mà dừng lại ở một đoạn đường tĩnh lặng, bọn họ xuống xe ngồi nói chuyện ở một ghế đá ven đường.
“Cô thích tôi sao?”
Thanh Xuân nắm chặt hai tay, cô không ngờ anh lại thẳng thắn như thế, Thanh Xuân có chút đỏ mặt gật đầu thừa nhận.
“Vì sao?” - Đông Quân nghiêng đầu nhìn cô, anh thật sự tò mò, hai người họ tiếp xúc chưa đầy hai tháng.
“Anh là đàn ông tốt. Đàn ông tốt chính là phải xem cách anh ta đối xử với gia đình và người mình yêu. Nhìn bức vẽ Anh Đào vẽ anh là đủ biết anh đối với cô bé tốt như nào. Anh đối với Mỹ An cũng rất tốt, dù cho chị ấy không yêu anh, anh vẫn chưa bao giờ bày ra thái độ khó chịu nào khi nhìn cô ấy hay chồng cô ấy” - Thanh Xuân chậm rãi giải thích.
Đông Quân rũ mắt, anh không ngờ cô sẽ nói như thế. Những người phụ nữ khác thích anh giàu có, thích anh đẹp trai phong độ, duy chỉ có Thanh Xuân lại thích anh vì anh là một người đàn ông tốt.
“Cô làm tôi không biết nên nói gì tiếp thôi.”