Khách hàng mà Mỹ An muốn gặp chính là Đông Quân, cô muốn hỏi anh ta thật kỹ về tất cả những thông tin anh có. Đông Quân không lấy làm bất ngờ khi thấy Mỹ An. Anh đã sớm đoán được cô sẽ tìm mình, không vì chuyện này cũng vì chuyện khác.
“Hôm nay em đến có việc gì?” - Đông Quân thông thả hỏi. Mỹ An không vội đi thẳng vào vấn đề, cô lấy ra một hợp đồng đưa cho anh ta:
“Việc mấy mảnh đất em giúp anh xử lý nhanh gọn rồi, chỉ cần ký vào đây thì coi như đã mua bán xong”
Đông Quân cong môi cần lấy, có chút tán thưởng: “Em đúng là luôn làm việc hiệu quả, Thanh Bách đồng ý bán cho anh sao?” “Anh ấy không nhỏ nhen vậy, vả lại chuyện này em tự quyết định được.” Đông Quân đặt hợp đồng qua một bên, hỏi cô:
“Chúng ta hiểu nhau quá mà, nói thẳng lý do em đến đây đi. Nếu chỉ vì một bản hợp đồng em đã không sáng sớm đến tìm anh thế này”.
“Hôm đó anh đến tìm chị em, em đã ở ngoài cửa, em nghe hết cuộc nói chuyện của hai người rồi. Em muốn hỏi anh trước, anh đã điều tra được gì, không cần sợ ảnh hưởng tới em và Thanh Bách. Ai cũng có quyền được biết sự thật và ai cũng phải đối diện với nó” - Mỹ An chậm rãi nói ra từng chữ.
Đông Quân nheo mắt, lời nói của Mỹ An dường như không phải muốn tới đây nghe thông tin mà chính cô cũng đã nắm được không ít bằng chứng.
“Mỹ An, em có nghi ngờ Thanh Bách không?” Mỹ An cắn môi, không gật đầu cũng không lắc đầu: “Em tin anh ấy nhưng em càng tin vào sự thật hơn”
“Được.” - Đông Quân coi như đã hiểu rõ quan điểm của Mỹ An, cô vẫn không kết tội Thanh Bách nhưng cô cũng không buông bỏ sự thật.
“Anh cũng không điều tra được gì nhiều, chủ yếu là việc mẹ em đã ra nước ngoài. Năm đó cha em vừa qua đời thì mẹ cũng được một người họ Lưu đưa đi”
Mỹ An nhíu mày, rốt cuộc người đó là ai?
“Anh cũng không nghĩ đó là Thanh Bách, vì người họ Lưu đó cũng đi cùng mẹ em thì phải.”
“Em biết rồi, cảm ơn anh. Sau này nếu có tin tức gì mới thì anh cứ nói với em, không cần giấu diếm em đâu”
“Vậy em có định nói chuyện này với Thanh Bách không?” - Đông Quân hỏi một câu chí mạng.
Mỹ An mím môi, cô cũng đang băn khoăn chuyện này. Nếu đã tin tưởng nhau
.
thì nên chia sẻ với nhau nhưng không hiểu sao Mỹ An lại không dám. Cô sợ Thanh Bách thật sự có dính líu:
“Em nghĩ đợi mọi chuyện rõ ràng hơn sẽ nói”. “Em tính giấu anh ta?” - Đông Quân nhướn mày. Mỹ An thở dài gật đầu.
“Vậy em phải tìm lý do cho thật hợp lý đi, bởi vì anh ta đang đỗ xe ở phía đối diện kia kìa” - Đông Quân nhún vai chỉ ra ngoài.
Mỹ An lúc này mới biết đến sự theo dõi của Thanh Bách, vội đứng bật dậy bước ra ngoài. Đông Quân cười khổ nhìn theo, thấy hai người kia như vậy anh ta không biết nên vui hay nên buồn đây. Quyền tranh giành Mỹ An anh ta không có nữa rồi nhưng anh ta vẫn không ngăn được bản thân lo lắng cho cô.
Thanh Bách nãy giờ ở bên ngoài, trong lòng là đủ thủ cảm xúc hỗn tạp. Tại sao Mỹ An có chuyện lại không nói với anh mà đi tìm Đông Quân? Chẳng lẽ với cô thì Đông Quân đáng tin tưởng hơn anh hay bọn họ đang có chuyện che giấu anh? Thanh Bách đoán mò vậy mà lại trúng hết.
“Anh theo dõi em sao?” - Cô bước ra đối diện với anh, giọng điệu không vui. Thanh Bách trầm mặc, nhíu mày đáp:
“Anh thấy em có điểm không ổn nên mới đi theo mà thôi. Nhưng nếu anh không đi theo chắc cũng không biết được em chạy đi tìm Đông Quân”.
“Em đến tìm anh ấy chỉ để đưa hợp đồng thu mua đất thôi” - Mỹ An mím môi.
“Em sẽ không vì một cái hợp đồng mà sáng sớm đã đi tìm anh ta” - Thanh Bách nắm cổ tay Mỹ An - “Đừng gạt anh, em và anh ta rốt cuộc đang che giấu chuyện gì?”.
Mỹ An bị hỏi như vậy liền lộ ra sơ hở, hai mắt không dám nhìn thẳng Thanh Bách. Điều này càng làm anh khẳng định bọn họ thật sự có chuyện, nghiến răng hỏi:
“Mỹ An, chúng ta là vợ chồng, em đừng quên điều đó”
“Thanh Bách, anh buông em ra đi” - Mỹ An vùng vẫy rút tay lại - “Thật sự không như anh nghĩ đâu, em chỉ tìm Đông Quân vì công việc”.
“Công việc? Em là phó giám đốc của anh, có chuyện lại không đi tìm tổng giám đốc mà đi tìm một người ngoài?” - Thanh Bách càng nghe càng khó chịu.
Mỹ An biết mình đối lý nhưng cô còn có cách khác để cho qua chuyện này:
“Giờ anh muốn cùng em đứng ở đây cãi nhau mãi vì chuyện này sao? Anh không tin tưởng em đến vậy? Chúng ta còn hiểu lầm nhau chưa đủ?”
Thanh Bách ngây người, không ngờ Mỹ An lại dùng tới chiêu này. Phụ nữ chính là tài giỏi như vậy, không thể nói lý lại sẽ nhắc tới sai lầm của đối phương. Mấy câu trên của Mỹ An chẳng khác nào nói anh còn đối xử chưa đủ tệ với em hay sao? anh còn dám hung dữ với em hả?.
“Được rồi, tối nay về nhà chúng ta sẽ nói tiếp” - Thanh Bách lắc đầu, đành chở Mỹ An tới công ty.
Thanh Bách và Mỹ An cùng đến công ty nhưng hai người không ai thèm nhìn ai, vừa ra khỏi thang máy là đi thẳng vào phòng làm việc.
Thanh Nhi và Minh Đức đang vui vẻ trò chuyện bị không khí của hai người kia làm cho hoang mang.
“Không phải anh nói với em là tổng giám đốc đã thu được chị Mỹ An vào tay rồi à, còn dọn về ở với nhau nữa mà.”