cả nhưng đừng mong em sẽ chấp nhận nó."
"Mỹ An, em nói em không đồng tình với cách giải quyết của anh vậy em có cách nào hay hơn không? Em chỉ luôn trốn tránh mà thôi, anh mong em hãy đối diện với nó." - Thanh Bách day day thái dương.
Mỹ An bật cười chua chát:
"Giờ anh nói như mọi lỗi lầm là ở em sao? Em trốn tránh chính là vì còn muốn cho anh cơ hội. Còn nếu hỏi em sẽ giải quyết chuyện này thế nào hả? Đơn giản lắm, chúng ta kết thúc, anh cùng Linh Chỉ tự xây dựng gia đình của mình đi."
Thanh Bách điếng người nghe Mỹ An nói lời tuyệt tình, anh biết bản thân mình suy nghĩ chưa chu toàn nhưng tất cả anh đều vì hai người tính toán.
"Không! Anh không thế mất em, em đừng hòng anh sẽ đồng ý với quyết định đó. Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng không đế mất em."
Thanh Bách nói xong thì mở cửa xe dứt khoát rời đi, anh nghĩ bản thân nên bình tĩnh lại. Từ đầu câu chuyện đến giờ cả hai người đều không được tỉnh táo, liên tục gay gắt với nhau.
Mỹ An trở vào nhà, Mỹ Tâm bước tới ôm lây cô, vô về:
“Được rồi, không sao nữa rồi."
“Tại sao anh ấy có thế ích kỷ như thế chứ." - Mỹ An mím môi.
Mỹ Tâm nghĩ ngợi một lát mới lên tiếng:
"Trong chuyện này chị lại thấy cách làm của Thanh Bách không quá tệ, cậu ta tính toán như thế thật sự vẹn cả đôi đường."
Mỹ An mở to mẳt khó hiếu, tại sao đến chị hai cũng cảm thấy cách làm này đúng:
"Sao có thể chứ?"
“Em nghĩ đi, Thanh Bách làm vậy chứng tỏ trong lòng cậu ta chỉ có em
mà thôi. Dù cho Linh Chi có mang đứa bé ra uy hiếp cậu ta cũng không lung lay còn tính đường xử lý chuyện này có lợi nhất cho em. Em khó mang thai được nữa, chuyện này luôn là gánh nặng vô hình trong lòng em. Cũng là lý do để Lưu gia chống đối em, giờ cậu ta dùng đứa bé này hóa giải hết, không phải rất tiện sao?"
"Nhưng đó là con của Linh Chi, là con của kẻ đã hại chết con của em đó, em không chấp nhận được." - Mỹ An cắn môi.