Sáng hôm sau hai người chạm mặt ở quầy lễ tân đế trả phòng, sắc mặt Thanh Bách vẫn lạnh tanh như cũ. Mỹ An cũng không biết làm sao, cẩn thận theo anh lên xe trở về thành phố của bọn họ.
"Tôi và Đông Quân thật sự không có quan hệ vợ chồng." - Mỹ An cắn môi nói, nếu anh đã nói thật với cô thì cô cũng muốn thành thật với anh.
Hiếu lầm của hai người trong mấy năm qua đã đủ sâu đậm rồi, cô không
muốn vì chuyện gì làm cho nó tồi tệ hơn nữa.
Thanh Bách tự hỏi rằng bản thân làm sao tin cô được đây. Cứ mỗi lần tưởng tượng đến chuyện người đàn ông kia nói cô là vợ anh ta thì anh không sao kìm chế được cơn giận trong lòng.
"ừm."
Mỹ An thấy Thanh Bách vẫn không có ý định hòa hoãn lại cũng đành thôi, chút ấm áp mấy ngày qua coi như đã đủ rồi. Cô lại không hề biết Thanh Bách chỉ cần cô giải thích thêm mấy câu thì có thế yên lòng rồi. Anh chua xót nghĩ tại sao cô không thể nói thêm vài câu,
hay do cô chẳng có gì để chống chế?
Suốt một đường về hai người đều mang những nỗi niềm riêng, không ai nói với ai câu nào. Mấy ngày tới cả hai cũng cứ im lặng tránh mặt nhau. Khiến cho Minh Thái và Thanh Nhi chỉ biết ôm đầu.
"Em tưởng đi với nhau chuyến này về tình cảm phải càng thắm thiết chứ?"
"Người bình thường sẽ như vậy nhưng tổng giám đốc của chúng ta có bao giờ hành xử như người bình thường đâu." - Cậu xoa đầu Thanh Nhi.
"Chờ bọn họ một ngày có thể ân ái như chúng ta chắc còn lâu lắm."
'Vậy nên em càng phải trân trọng tình cảm của hai đứa mình." - Minh Thái cưng chiều ôm lấy cô.
Rất nhanh cuộc chiến chiến tranh lạnh của hai người kia buộc phải chấm dứt. Thanh Bách mang vòng tay giao cho chủ tịch Đặng, ông ta cực kỳ vui mừng còn quyết định tổ chức một buổi tiệc đế mọi người chiêm ngưỡng vật báu. Và tất nhiên ông ta muốn Mỹ An phải có mặt ở đó để ông tận mặt cảm ơn cô.
Thanh Bách nói với Mỹ An chuyện này, cô gật đầu đồng ý. Hai người lại cùng ngồi trong xe đến bữa tiệc, anh lấy ra một chiếc hộp gỗ đưa cho Mỹ An.
“Đến dự tiệc về phỉ thúy mà trên người lại chẳng có món trang sức nào đáng tiền."
Mỹ An nhìn lại bản thân một lượt, cảm thấy cũng không đến nỗi tệ, bĩu môi mở chiếc hộp ra. Là một chiếc vòng phỉ thúy rêu trong, thiết kế rất cổ điển, trơn láng không có chạm khắc gì khác, nhưng nhìn màu sắc có thế đoán ra là đồ giá trị.
“Thứ này tôi không nhận được đâu
“Cho cô mang vào thứ cứ mang vào, đừng để tôi mất mặt."
Lúc bước xuống xe, Thanh Bách đưa tay cho cỏ làm tư thế mời, Mỹ An
hít sâu một hơi khoác tay anh, cả hai người cùng bước vào. Chủ tịch Đăng là lão làng có tiếng, dù cho buổi tiệc này có thật sự rất vô nghĩa thì những người được mời cũng có mặt đông đủ.
Mỹ An nhìn từ xa thấy Vân Anh đang khoác tay Thanh Tùng, cả người liền không được tự nhiên, biếu cảm cũng lộ ra một chút chán chường. Thanh Bách vỗ nhẹ vào lòng bàn tay cô dặn dò:
“Đi theo tôi, đừng tự ý chạy lung tung."
Mỹ An mím môi gật đầu.
“Chúng ta đi chào hỏi chủ tịch
Đặng trước."
Chủ tịch Đặng nãy giờ vẫn đang không ngừng luyên thuyên với mấy người bạn sưu tầm phỉ thúy của mình về chiếc vòng. Nhưng khỉ thấy Thanh Bách và Mỹ An bước tới liền dừng lại, bước ra đón tiếp bọn họ.
"Quý nhân của tôi tới rồi đây."
"Ông lại quá lời, chúng tôi không dám nhận, cũng chỉ là chút chuyện nhỏ." - Thanh Bách lịch sự đáp.
Chủ tịch Đặng quay sang nhìn Mỹ An
"Có lẽ cô không biết tôi nhưng hôn lễ của hai người tôi có đến tham dự đó,
nhiều năm không gặp cô vẫn rất xinh đẹp."
Câu nói của ông làm cho hai người đứng hình, ai cũng mặt đầy khó xử không biết nên trả lời thế nào đây. Cuối cùng Thanh Bách lại là người bình tĩnh lại trước, cười nói:
"Cô ấy dường như không già đi."
Mỹ An biết câu này của anh chính là chống chế nhưng không hiểu sao trong lòng thấy vui. Chủ tịch Đặng cũng biết mình nơi sai rồi, tự tìm chủ đề khác:
"Chiếc vòng của cô thật đẹp, là từ đâu có được vậy?"
Mỹ An hướng ánh mắt về anh cười
đáp:
"Là do Thanh Bách tặng."