Sáng hôm sau Mỹ An dẫn Thanh Bách đi gặp Lão Kiều, hai người trải qua một đêm yên ổn thái độ dành cho nhau cũng tốt lên rất nhiều. Thanh Bách còn chủ động đề nghị đưa Mỹ An đi ăn mấy món cô thích ở đây khỉ xưa.
Mỹ An hai tay ôm theo hai túi đồ ăn lớn, miệng vẫn còn ngậm một cái bánh bao chiên. Thanh Bách cũng không trêu chọc cô, còn lấy trong túi ra khăn tay đưa cho cô.
“Lão Kiều hôm qua cô nói là người
như thế nào?"
'Tính tình cổ quái, vừa dễ nói chuyện cũng không dễ nói chuyện, cách ông ấy hành xử tùy thuộc vào tâm trạng lắm." - Mỹ An cười khổ.
"Vì sao khi xưa cô lại quen biết ông ta?" - Thanh Bách có nghi vấn bởi vì cho là Mỹ An từng buôn bán trong chợ đen thì cũng không đến mức quen biết đến cả ông trùm.
"Là tôi xui xẻo, bán một cái bình cố giả cho thuộc hạ của ông ấy. Kết quả bị người ta túm được, cũng may là có người cứu thoát." - Mỹ An chợt nhỏ giọng.
Thanh Bách có linh cảm không lành, bắt lấy cánh tay cô hỏi rõ:
“Ai đã cứu cô? Lúc bị bẳt đã xảy ra chuyện gì?"
Mỹ An lắc đầu có chút lẩn tránh:
“Không tổn hại gì, rất nhanh là tôi được cứu. Chúng ta đừng nói chuyện phiếm nữa, tranh thủ thời gian đi gặp Ông ấy trước đã."
Hai người đi đến trước một biệt thự có thiết kế rất đặc biệt, từ trong ra ngoài đều có cảm giác hoài cổ. Khắp nơi trưng bày rất nhiều cổ vật, tranh chữ vừa nhìn là biết giá trị không tầm thường.
Mỹ An đột nhiên nói nhỏ vào tai Thanh Bách:
“Tiếp đến nếu anh có nghe chuyện gì cũng tuyệt đối phải làm ngơ, không được nối giận."
“Tại sao?" - Thanh Bách cau mày.
“Anh cứ hứa trước đi, rồi chúng ta mới vào được." - Mỹ An kiên quyết.
CÔ phái nói rõ cô định làm gi tôi mới hứa được."
Mỹ An có chút khẩn trương, vươn tay nắm tay anh:
“Tôi chắc chắn không làm chuyện tổn hại anh và bản thân."
Thanh Bách cuối cùng cũng thỏa hiệp, Mỹ An tiến đến nói mấy câu với bảo vệ gác cổng, rất nhanh bọn họ đã được đi vào trong. Thanh Bách cấn thận quan sát, càng đi sâu càng thấy nhiều bảo vật, không ngờ ở thành phố nhỏ bé này lại có một nhân vật tầm cỡ thế này ấn thân.
Cứ cách vài mét lại có vệ sĩ đi tuần qua lại, anh thầm tính toán nếu xảy ra bất trắc thì làm cách nào mới có thể bảo toàn cho cả cô và anh bình an ra ngoài đây.
'Nếu biết đến đây sẽ như này thì nhất định phải mang mấy người Tiến Thành theo/ - Anh thầm nghĩ.
Giữa gian phòng chính là một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, mặc một bộ đồ ở nhà tùy ý, trên tay vẫn còn cầm điếu cày hình rồng.
"Lão Kiều..." - Mỹ An nhẹ giọng gọi một tiếng.
Lão Kiều lúc này mới ngẩng đầu lên, nhả một làn khói trắng nói:
"Là vợ Đông Quân đấy à?"
Vợ Đông Quân, ba chữ này xuyên thẳng vào tim Thanh Bách, anh ngay lập tức trừng mắt nhìn Mỹ An muốn nghe cô giải thích. Nhưng anh trăm vạn lần không ngờ khi cô cất tiếng đáp lời thì lại là câu khẳng định.
“Phải, Mỹ An đây."
“Như thế nào lại đến một mình? Đông Quân đâu? Cũng hơn một năm rồi không thấy hai vợ chồng đến chơi với ông già này."
“Anh ấy bận rộn, công việc nhiều quá." - Mỹ An cắn môi trả lời, cô không dám nhìn sang Thanh Bách. Cô có thế tưởng tượng được sắc mặt anh giờ đã đen tới mức nào.
“Vậy còn người này là ai? Không phải cô ngoại tình đó chứ?" - Lão Kiều liếc qua Thanh Bách, vừa nói vừa cười nhưng lại âm thầm đánh giá anh.
“Đây là một người bạn của tôi." -
Mỹ An hít sâu một hơi - “Hôm nay có việc cần nơi mới dẫn theo đến nhờ ông giúp đỡ.
Lão Kiều gật đầu:
“Dù sao cũng là khách, ngồi xuống uống chung trà rồi nói tiếp. Người đâu? Dẫn khách sang phòng trà.”
Trên đường đi sang phòng khác Thanh Bách không nhịn được nắm lấy cổ tay cô gằn giọng:
“Đông Quân đó là ai? Chuyện cô là vợ anh ta lại sao nữa?"
Mỹ An cũng không biết giải thích như nào chỉ đành hất tay anh:
“Anh đừng có làm loạn, quan trọng
là phải lấy được chiếc vòng đã, có gì để sau giải thích."