Bọn họ bày tiệc nướng ở sân sau của biệt thự, các món này đa phần Mỹ An đều không ăn được nên Đông Quân có chuẩn bị canh gà cho cô. Thanh Bách nhìn thấy sự săn sóc Đông Quân dành cho cô cũng chỉ biết cười trừ. Người này chính là người có tư cách tranh giành với anh nhất cũng là đối thủ anh tôn trọng nhất.
“Anh sang kia giúp Thanh Xuân nướng thịt đi, để con gái người ta với một đứa nhỏ loay hoay với đống than nóng sao mà được.”
Đông Quân miễn cưỡng gật đầu, đặt thổ canh xuống. Thanh Bách cầm thổ canh lên múc ra chén, thổi nguội đưa cho Mỹ An.
“Em đâu phải không nhìn ra anh ta chưa buông xuống được, dục tốc bất đạt, chuyện tình cảm mà cưỡng cầu sẽ không có kết quả tốt”
Mỹ An uống một muỗng canh xong lại thở dài đặt xuống. Cô
hiểu đạo lý mà Thanh Bách nói chứ nhưng cô sợ lỡ như Đông Quân mãi không buông được thì sao? Khó khăn lắm mới xuất hiện một đối tượng như Thanh Xuân, lần này không nắm bắt thì phải đợi đến bao giờ mới đến lượt người tiếp theo đến.
“Không vừa miệng sao?” - Thanh Bách vươn tay vuốt vuốt lưng cô, ở chung mấy ngày anh đã nhận ra, một khi khó chịu cô sẽ muốn nôn.
“Không muốn ăn lắm, cứ để một lát vậy.”
“Anh gọt trái cây cho em” - Thanh Bách nói.
Mọi người cùng nướng thịt cười nói rất vui vẻ, bé Đào còn bị ghẹo nướng ba miếng đã cháy hết hai miếng rưỡi rồi. Mỹ An bỗng nhiên ngửi mùi thịt nướng có chút thèm, quay sang nói với Thanh Bách:
“Em muốn ăn, anh chọn mấy phần không cay ít cháy cắt cho em đi”
“Được, em chờ một chút” - Thanh Bách vừa đứng lên định đi lựa thịt thì Đông Quân đã đưa một chiếc đĩa đến.
“Đĩa này Mỹ An có thể ăn được.”
Nụ cười trên mặt Thanh Bách có chút cứng nhắc, anh cầm lấy đĩa thịt, gật đầu cảm ơn rồi ngồi cắt nhỏ ra cho Mỹ An. Thanh Xuân không phải kẻ ngốc, cô đã để ý nhiều lần bầu không khí không được tự nhiên giữa ba người họ. Cô cũng thấy rõ Đông Quân thật sự có ý tứ trên mức tình bạn với Mỹ An. Thanh Xuân ban đầu chỉ là ngưỡng mộ khí chất của Đông Quân
dần dần chuyển sang thích anh cũng là vì cảm mến sự săn sóc của anh dành cho Mỹ An.
Một người đàn ông có thể đối với người mình yêu tận tâm như thế thật sự xứng đáng để gửi gắm. Nhưng cô không tiến lên cũng là vì cô biết Đông Quân trong tim đã chật chỗ hiện tại chưa thể chấp nhận người mới.
“Thanh Xuân, cô là người ở thành phố C luôn sao?” - Thanh Bách lên tiếng hỏi.
“Phải, tôi sinh ra và lớn lên ở đây”.
Thanh Bách không hỏi tiếp nữa mà nhìn qua Đông Quân, anh đã mở đầu rồi thì cũng nên biết điều mà nắm bắt đi chứ. Thanh Bách lúc này cũng đã vào phe của Mỹ An và anh Đào, Đông Quân cứ hướng ánh mắt về Mỹ An như thế anh không an tâm được.