Mục lục
Mối Tình Đầu Hoang Phí (full) - Trần Mỹ An - Lưu Thanh Bách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Tùng lại cho rằng cô chỉ đang e thẹn thôi:

"Đừng lo, anh sẽ chịu trách nhiệm. Chúng ta đã cùng nhau ân ái, chuyện đó chính là minh chứng rõ nhất cho việc em muốn ở bên anh, anh sẽ không để em ở lại đây nữa."

"Anh điên rồi." - Mỹ An có chút hoảng sợ lắc đầu.

"Mỹ An, đi theo anh." - Thanh Tùng không còn kiên nhẫn bước qua bắt lấy cổ tay cô.

“Buông tôi ra!" - Mỹ An nghiến răng hét lên.

Thanh Bách đứng bên ngoài cũng không chịu được nữa xông vào túm lấy Thanh Tùng ném mạnh lên bàn. Anh giữ chặt cậu ta trên mặt bàn, ánh mắt tràn đầy lửa giận gào lên:

“Em vừa nói cái gì hả?"

Thanh Tùng lại nhìn anh đầy vẻ đăc ý, há hê nói:

“Mỹ An đã lên giường với em đó, cô ấy còn nói yêu em, rên rỉ tên em suốt một... A!"

Cậu chưa kịp nói hết câu đã bị Thanh Bách hung hăng nện cho một

đấm ngay vào miệng, không biết là máu từ răng hay khóe môi nhưng đã ứa ra thành dòng.

"Nói lại một lần nữa xem."

"Ha... ha..."-Thanh Tùng không hề cảm thấy đau đớn, nhìn thấy Thanh Bách tràn đầy căm phẫn như này lại khiến cậu vô cùng thỏa mãn - "Em nói là Mỹ An đã hoan ái cùng em đó, thì sao nào?"

"A! Khốn nạn!" - Thanh Tùng lại bị Thanh Bách nện thêm một cú, không kiềm đau được mà chửi mắng.

Mỹ An không ngờ cục diện lại trở nên nghiêm trọng như vậy vội chạy qua

ôm lấy cánh tay Thanh Bách:

"Đừng đánh nữa."

Thanh Bách dứt khoát hất mạnh tay Mỹ An ra khiến cô ngã đập vào ghế:

"Thanh Bách, anh làm sao vậy?"

"Cô còn dám hỏi tôi tại sao?

Những chuyện Thanh Tùng nói có phải thật không?"

Mỹ An có thể nhận ra sự thống khổ trên gương mặt anh, không chỉ là tức giận còn có sự đau đớn nào đó. Anh đang đau lòng vì nghĩ cô cùng với Thanh Tùng bên nhau?

"Mỹ An, em có sao không? Anh điên rồi à? Có gì thì đánh em sao lại

làm đau cô ấy, chả trách Mỹ An nói rằng chỉ có em mới thương cô ấy." -Thanh Tùng tràn ngập lo lắng hướng mắt về cô.

"Anh câm miệng!" - Mỹ An tức giận hét vào mặt cậu, mấy lời này khác nào châm dầu vào lửa, chỉ khiến cho Thanh Bách càng phát hỏa hơn.

Mỹ An cắn môi đứng dậy, hai tay chầm chậm nắm cánh tay anh, ánh mắt nhìn anh đầy tình ý như xoa dịu cơn thịnh nộ trong anh.

"Tôi hỏi anh, chuyện anh nói tôi và anh ân ái là lúc nào?"

"Mới đêm qua thôi, anh còn nhớ rõ

đôi môi ngọt ngào ấy. Sáng nay tỉnh dậy không thấy em, anh liền chạy đến đây tìm em." - Thanh Tùng si mê nhìn cô.

Thanh Bách nghe xong câu này ngược lại như bừng tỉnh, buông Thanh Tùng ra, nói là buông chứ thật sự là ném cậu qua một bên. Anh cầm tay Mỹ An lên nhìn qua lại mấy lần, anh nhớ khi nãy cô ngã xuống tay đập vào thành ghế.

'Anh biết tôi trong sạch rồi chứ?"

Thanh Bách mỉm cười gật đầu, sau đó quay lại nhìn Thanh Tùng đầy chán nản:

“Em đang chơi thuốc hả?"

“Anh có cần tôi gọi bác sĩ không?" -Mỹ An vẫn chọn đứng nép ở phía sau Thanh Bách.

“Hai người đang nói gì vậy?" -Thanh Tùng lộ ra tức giận - “Mỹ An, em đừng sợ anh ta, anh có thể bảo vệ em mà."

“Lưu Thanh Tùng, em nghe cho rõ đây. Đêm qua anh luôn đi cạnh Mỹ An sau đó còn đích thân đưa cô ấy về nhà. Người hôm qua cùng em lên giường không thể nào là cô ấy được." -Thanh Bách không mặn không nhạt nói.

Thông tin này như sét đánh ngang tai với Thanh Tùng, cậu kịch liệt lắc đầu tỏ ý không tin:

"Mỹ An, em nói đi, hôm qua em ở bên anh mà."

"Thanh Tùng, tôi không hề ở cùng anh. Anh chắc chắn đã nhận nhầm rồi, tôi sẽ không bao giờ cùng anh làm loại chuyện kia." - Lời của Mỹ An vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ đánh thẳng vào trái tim của cậu.

Hai tay Thanh Tùng có chút phát run, giọng điệu hoang mang:

"Không thể như vậy được, không thế nào."

Thanh Bách lại không nhịn nổi nữa, hít sâu một hơi bước tới đưa cho Thanh Tùng một chiếc khăn lau màu:

"Em không còn là trẻ con nữa, đừng lúc nào cũng gây phiền phức cho người khác."

Thanh Tùng nghe thế càng tức giận hơn, hất tay anh ra:

"Tôi không cần anh quan tâm."

Cậu giương mắt nhìn Mỹ An, trong đáy mắt tràn đầy khổ sở, khó khăn hỏi một câu:

"Thật sự không phải là em sao?"

Mỹ An lắc đầu.

Thanh Tùng cười chua chát rồi cứ vậy rời đi, bộ dạng vô cùng thê thảm.

Mỹ An nhìn theo trong lòng cũng khó chịu, Thanh Bách bước tới đặt tay lên vai cô không ngờ Mỹ An lại né tránh.

"Có thế từ từ nói chuyện mà, anh cần gì mạnh tay với anh ấy như thế?"

"Còn không phải vì cô nó cũng không ra nông nổi này?" - Thanh Bách không ngờ Mỹ An sẽ giận ngược lại mình.

"Phải, đều là lỗi của tôi hết." - Mỹ An nói xong thì cũng quay người rời đi.

Có lẽ mỗi khi nhìn thấy Thanh Tùng như thế cô liền nhớ lại tình cảnh của

chính mình ngày trước, không khỏi có chút đau lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK