Mục lục
Mối Tình Đầu Hoang Phí (full) - Trần Mỹ An - Lưu Thanh Bách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mỹ An nhìn anh mím môi cúi xuống tỉ mỉ cài hoa cho anh, còn không quên chỉnh cà vạt lại giúp anh. Thanh Bách

bắt lấy cánh tay cô, cong môi nói:

"Như này không phải tốt hơn sao?"

Mỹ An lắc đầu, đánh nhẹ vào người anh nhanh chóng lên xe đến hôn lễ.

Dù nói là chuẩn bị gấp gáp, Lưu gia cũng không cho phép phóng viên được đến gần thì buổi tiệc cũng vô cùng hoành tráng. Thanh Bách và Mỹ An vừa bước xuống xe là đã bắt đầu tiếp khách không ngớt. Cũng không ai buồn thắc mắc vì sao người vợ cũ là cô đây lại đứng ra lo liệu như con dâu trưởng của Lưu gia.

Mỹ An nhìn thấy Thiên Kim đang khoác tay Tuấn Triết đi vào, Thiên Kim

cũng nhìn thấy cô liền bước qua trò chuyện.

“Hôm qua tớ hỏi cậu còn bảo là không muốn đến."

“Tớ đúng là không muốn đến thật nhưng nghĩ lại người bị Vân Anh trực tiếp gây đau khổ là cậu đây còn bỏ qua cho cô ta. Tớ coi như nể mặt cậu, cũng đến nói một lời chúc phúc vậy." - Thiên Kim bĩu môi.

Mỹ An mỉm cười, ôm nhẹ cô:

“Nhớ ngày đó ba chúng ta đều là bạn tốt của nhau, khoảng thời gian đó tớ tin chúng ta đều thật lòng."

“Đừng nghĩ nữa, qua cả rồi. Bây giờ

cả ba chúng ta tuy không thể như trước nhưng ai cũng đang sống cuộc đời theo ý mình."

Mỹ An vừa tiếp đón Thiên Kim xong lại gặp Thế Quang đi đến:

"Hôm nay cô rất xinh đẹp."

Cô xua tay cười: "Lời này anh phải dành để khen cô dâu mới đúng."

"Hoa trên áo cũng rất hợp với cô."

Mỹ An nghe ra ý vị khác trong câu nói của Thế Quang, lẳc đầu:

"Không như anh nghĩ đâu."

Thế Quang nhún vai:

"Tôi cũng có nghĩ gì đâu. Lần trước

nói chuyện, cô còn chạy sang công ty khác làm việc, mới đó mà bây giờ đã về với Thanh Bách."

Mỹ An cười trừ, chính cô cũng thấy khó tin:

"Chắc là tôi thiếu nợ anh ấy, không trả xong thì không đi được."

"Tôi nghĩ em trả xong sẽ đến cậu ta trả cho em, dây dưa một đời đó." - Thế Quang khẽ nhấp một ngụm rượu.

Bên này Thanh Bách cùng Tấn Khang đang tiếp đãi những nhân vật lớn trong giới kinh doanh. Ai cũng tấm tắc khen bọn họ làm sui với nhau khác nào muốn thâu tóm cả giới thương

nghiệp vào tay. Chỉ là không ai biết thời gian sắp tới cả hai đều sẽ trải qua tranh đấu gió tanh mưa máu.

Đợi đến lúc chỉ còn hai người, Tấn Khang mới cười mỉa mai:

"Nếu không phải vì cháu của tôi, còn lâu tôi mới để Vân Anh bước chân vào Lưu gia các người."

Thanh Bách không mặn không nhạt đáp:

"Tôi cũng là vì đứa bé thôi, nếu không cô ta đừng mơ được Lưu gia thừa nhận."

 

Nếu đế tôi biết các người đối xứ không tốt với hai mẹ con nó thì tôi sẽ

khiến cả nhà cậu chết không có đất chôn." - Tấn Khang nghiến răng.

"Nếu để tôi biết cô ta còn dám giở trò thì tôi sẽ bắt mẹ con cô ta chôn theo." - Thanh Bách lạnh giọng.

Đúng là không ai ngờ được đây là đoạn đối thoại của anh trai chú rể và anh trai cô dâu. Hai người sau đó còn nâng ly với nhau mỉm cười chia ra tiếp khách, Mỹ An bước tới nắm lấy cánh tay anh.

"Hai người ổn không?"

"Dù sao cũng là ngày vui bọn tôi không đến mức đánh nhau tại đây đâu." - Thanh Bách cười trừ.

Giờ lành cũng đã đến, cô dâu và chú rể bắt đầu tiếng vào sảnh chính. Mỹ An nhìn thấy bà nội ngồi ở ghế chủ hôn bất giác lùi về sau, muốn hòa vào những khách mời bên dưới. Nhưng Thanh Bách không để cô đi, nắm chặt lấy tay cô, đế cô đứng ngay cạnh mình.

Mỹ An cúi mặt không dám nhìn bà nội càng không muốn xem phản ứng của mọi người. Thanh Bách làm vậy khác nào chứng minh vị trí của cô ở Lưu gia hiện tại.

“Tôi đi xuống đứng vẫn tốt hơn, đứng trên đây không được hay lắm."

“Hôn lễ đang cử hành cô đứng yên đi." - Thanh Bách nói xong cũng mỉm cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK