Thanh Bách cau mày nâng mặt cô lên nhìn thẳng vào mắt mình:
“Em nói vậy là có ý gì?"
Mỹ An nghiêng đầu sang chỗ khác né tránh:
“Em không đồng ý chuyện anh chia cắt mẹ con Linh Chi, việc đó quá tàn nhẫn. Em cũng là mẹ, em hiểu nỗi đau đó, dù em có ghét cô ta thì đứa bé cũng vô tội, nó không đáng phải chịu
những thương tổn do người lớn gây ra."
Thanh Bách lắc đầu tỏ vẻ không tin những lời cô nói:
"Vậy anh muốn sau khi cô ta sinh con, đứa bé vẫn để bên cạnh cô ta, rồi anh luôn tới lui đế chăm sóc con mình? Hay em muốn anh đến bên cô ta để cùng nhau xây dựng gia đình luôn?"
"Em... không biết. Việc đó là do anh." - Mỹ An mím môi.
Thanh Bách buông tay Mỹ An ra,
bật cười chua chát:
"Em có từng nghĩ đến chúng ta chưa? Anh hỏi thật đó. Em nghĩ đến đủ thứ, nghĩ cho cả đứa bé bé trong bụng
Linh Chi nhưng em chưa từng vì chúng ta. Nếu em thật sự nghĩ cho chúng ta đã không nói những lời vô tâm đó.”
"Em không vô tâm, nếu không vì nghĩ cho anh thì em cũng không cần khổ sở thế này.” - Mỹ An nghe anh chỉ trích khó chịu phản bác.
Thanh Bách nắm chặt hai vai Mỹ An:
"Cái anh nói là chúng ta, chỉ chúng ta thôi. Anh muốn giữ đứa bé và cắt đứt với Linh Chi cũng là vì đế chúng ta có thế yên ổn bên nhau. Em có từng nghĩ Linh Chỉ sẽ dùng đứa bé dày vò em ra sao chưa? Cô ta sẽ luôn chen giữa trong quan hệ chúng ta, anh
không muốn thấy điều đó. Anh hy vọng tương lai chúng ta có thế có gia đình của riêng mình.”