Thanh Bách giấu Mỹ An đi tìm Thế Quang, anh muốn nhờ anh ta giúp đỡ cùng giăng bẫy Tấn Khang. Anh không muốn nói cho Mỹ An biết chẳng qua là sợ cô sẽ nguy hiểm.
“Cậu nói đi, muốn tôi giúp như nào?” - Thế Quang chống cằm.
“Tôi biết được Tấn Khang có một nguồn vốn không sạch sẽ ở trong tập đoàn Gia Linh. Hắn ta chắc chắn sẽ không ngu mà lấy nó ra dùng, nhưng nếu chúng ta có cách khiến anh hắn ta
buộc phải dùng tới nó thì sao?" - Thanh Bách khẽ nhếch môi.
Thế Quang coi như cũng hiểu được
Thanh Bách muốn làm gì, chỉ cần khiến
Tấn Khang phải dùng tới số tiền không
trong sạch đó. Bọn họ có thế tố cáo cảnh sát điều tra hẳn ta, với một tên xã hội đen đang tẩy trắng thì bị cảnh sát điều tra chỉ có cửa chết.
"Nói tôi nghe lý do tôi phải giúp cậu đi?" - Thế Quang nhướn mày.
"Không phải anh giúp tôi mà là tự giúp chính mình. Dự án cảng đó anh muốn nó được khởi công thuận lợi thì nên giải quyết Tấn Khang trước."
Thế Quang bật cười:
"Cậu vẫn là Lưu Thanh Bách mà tôi biết, đi nhờ vả người khác nhưng không bao giờ là người yếu thế. Được, tôi sẽ giúp cậu, dù sao còn Tấn Khang thì tôi vẫn thấy chưa an tâm."
Công việc bàn bạc rất nhanh, Thanh Bách cả người thoải mái đang nghĩ tối nay nên cùng Mỹ An đi đâu dùng bữa. Nhưng ngay lập tức anh nhận được điện thoại của Minh Thái, cậu ấy vô cùng gấp gáp:
"Linh Chi trở về rồi, anh mau đến công ty đi. Tôi đã cố cản không cho họ gặp nhau nhưng Lỉnh Chi vẫn quyết đi tìm Mỹ An."
Thanh Bách day day thái dương, một trong những điều anh lo sợ cuối cùng cũng xảy đến rồi.
"Cô đúng là giỏi thật, chỉ trong một thời gian ngẳn đã leo lên được tới vị trí này. Còn khiến cho Thanh Bách chuyến sang yêu thương cô, cô đúng là loại đàn bà tâm cơ, lợi dụng lúc tôi không có ở đây làm đủ trò." - Linh Chi giống như thật sự bị điên vậy, ở trong phòng Mỹ An vừa gào vừa đập phá đồ đạc.
Mỹ An ngược lại không thèm phản ứng gì quá mạnh, cô cứ khoanh tay nhìn Linh Chi. Như một người ở trên cao nhìn xuống kẻ tầm thường ấu trĩ ở dưới.
“Cô xong chưa?"
“Tôi chưa xong đâu! Nói đi, cô đã làm gì Thanh Bách? Tại sao anh ấy lại đi đối xử tốt với cô?"
“Chuyện này cô nên hỏi Thanh Bách chứ không phải là tôi. Linh Chi, cô không nhận ra tôi đang nhịn cô sao, đừng ép tôi phải gọi bảo vệ đuổi cô." -Mỹ An nghiến răng, thấy Linh Chi ký ức đau lòng về đứa con lại hiện về.
“Cô dám đuổi tôi? Bây giờ không có Thanh Bách ở đây nên cô lộng quyền đúng không? Anh ấy về biết cô đối xử với tôi như vậy chắc chắn sẽ tức giận." - Linh Chi vênh mặt.
Mỹ An lại lắc đầu chán nản:
'Tôi đã làm gì cô chưa? Cái tật vừa ăn cướp vừa la làng đó vẫn không bỏ à? Hay cô muốn tôi phải ném cô từ đây xuống dưới mới vừa lòng?"
Không ngờ câu này lại dọa Lỉnh Chi sợ, dù gì bị cô đánh mấy lần cô ta cũng biết không thế làm quá căng với Mỹ An.
Mỹ An vẫn nhớ tới lời của Thanh Bách lúc trước không nên ở một mình với Linh Chi, đế trách khi xảy ra chuyện không chứng minh được trong sạch. Nhưng Mỹ An lại muốn thử xem phản ứng của Thanh Bách, bây giờ mối quan hệ của hai người đã khác, anh sẽ đối với Linh Chi ra sao?
Thanh Bách vừa về tới công ty đã vội vàng hỏi Minh Thái:
“Hai người kia ở đâu rồi?"
“Trong phòng Mỹ An." - Cậu cười khổ.
"Sao cậu không vào cùng bọn họ?" -Thanh Bách thở dài.
Lúc anh xông vào thấy hai người bình an vô sự, chỉ là sắc mặt đều cực kỳ kém. Linh Chi ngay lập tức lao vào lòng của Thanh Bách nức nở:
“Lúc em ở nước ngoài nghe tin tức anh bị bắt thì cực kỳ lo lắng, visa của em lại xảy ra vấn đề không thể về ngay. Anh có biết là em lo cho anh đến đêm
nào cũng thức trắng."
Thanh Bách vô cùng khó xử không biết phải làm sao, Mỹ An thì nhướn mày nhìn anh đầy khó chịu. Thanh
Bách vô vô Linh Chi mây cái rồi cố kéo cô ra khỏi người mình.
"Không cần em bận tâm, anh đều lo liệu được."
Hai cánh tay của Linh Chi cứ như hai cái vòi bạch tuộc nhất quyết không chịu buông anh ra, còn khẽ liếc nhìn Mỹ An khiêu khích:
"Em không có ở đây có phải cô ta đã mê hoặc được anh rồi không? Anh đừng tin cỏ ta, cô ta chỉ diễn kịch thôi.