Mục lục
Mối Tình Đầu Hoang Phí (full) - Trần Mỹ An - Lưu Thanh Bách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Thái cười khổ, rõ ràng mới hôm trước còn như vậy: 

“Anh không có nói dối, chuyện này ai cũng biết, nghe bảo bọn họ còn chưa từng ly hôn, Là vợ chồng danh chứng ngôn thuận. Thanh Bách còn không ngại khoe hạnh phúc khắp nơi” 

Thanh Nhi nghe thể thì an tâm hơn nhiều, gật gù nói: “Em nghĩ chắc họ đang cãi nhau cho tăng tình thú thôi.” 

“Em yên tâm, anh sẽ không bao giờ để chúng ta phải cãi nhau” - Minh Thái hôn nhẹ lên trán Thanh Nhi. 

Mỹ An suy tính tới lui cả ngày, buổi trưa cũng chẳng buồn sang Thanh Bách ăn cơm. Cô đưa ra quyết định cuối, cô sẽ chất vấn anh chuyên sản nghiệp Trần gia. Một khi vợ chồng đã có nghi vấn mà không nói rõ sẽ giống như cây kim đang chôn trong gối. 

Chiều đó trở về biệt thự không khí vẫn chưa hòa hoãn lại, lúc bác Hai dọn cơm cũng thấy không ổn, giả là nói vài câu: 

“Hôm nay món chân giò hầm rất ngon, cậu chủ bảo Mỹ An ăn nhiều chút đi” 

Thanh Bách lườm ông một cái, ý bảo ông lắm chuyện quá rồi. Tuy nhiên anh vẫn gắp một ít vào chén của Mỹ An. Cô cũng không từ chối, ngoan ngoãn ăn hết. 

“Thanh Bách, một lát lên phòng sách em có chuyện muốn nói với anh” Thanh Bách nhàn nhạt đáp: 

“Được” 

Chỉ có một mình Thạnh Bách biết từ khi Mỹ An nói câu đó anh hoàn toàn mất khẩu vị, một chút cũng không muốn ăn nữa. Hôm qua Mỹ An ở phòng sách làm gì đó, sáng sớm liền đi tìm Đông Quân, thái độ với anh lại có phần xa cách. Thế nên Thanh Bách đoán, chuyện cô sắp nói với anh không phải chuyện vui. 

Mỹ An mở máy Thanh Bách lên, đăng nhập vào các dữ liệu mật sau đó lại đưa tới trước mắt anh: 

“Anh xem đi, em cần một lời giải thích từ anh”. Thanh Bách nhíu mày, cẩn thận xem xét, được một lúc chính anh cũng trợn 

măt: 

“Không thể như vậy được” 

“Tất cả tài liệu này đều có anh ký tên, số sản nghiệp đó cũng do anh đứng tên. Anh không thể nói không biết gì” - Mỹ An nghiêm giọng. 

Thanh Bạch day day thái dương, anh đúng là không biết thật: “Mỹ An, anh thật sự chưa từng nhìn thấy những tư liệu này trước đây” 

Mỹ An không ngờ lại nhận được đáp án này, cô thà Thanh Bạch thừa nhận hoặc đưa ra một lời giải thích rõ ràng còn hơn. 

“Vậy ngày xưa Bách Niên muốn thu mua sản nghiệp của Trần gia là thế nào? Chuyện này anh không thể chối, Tấn Khang đã tìm đến anh bán và anh cũng đã thu mua.” 

“Lúc đó anh nghĩ muốn giữ lại sản nghiệp cho em, đợi em trở về sẽ trao trả cho em” - Thanh Bách không hề có ý đồ khác. 

“Nếu đã thể thì số sản nghiệp trước khi công ty gia đình phá sản giải thích thế nào? Không lẽ anh định nói là anh muốn mua từ cha em sau đó tặng lại cho em? Em nhớ lúc đó dù chúng ta là vợ chồng thì anh cũng chẳng muốn nhìn mặt em. Vậy nên anh thu mau nó chỉ có thể là vì mục đích cá nhân mà thôi” - Mỹ An không chút nhẫn nhịn nói ra hết những thắc mắc. 

Thanh Bách thật sự không hiểu sao mọi chuyện lại thành như thế này, trước khi tìm hiểu xem chuyện này là gì thì anh thấy rất đau lòng về Mỹ An. Cô vẫn mà nghi ngờ anh, hơn nữa còn đem nghi ngờ này đi tìm Đông Quân trước chứ không thẳng thắn hỏi anh từ đầu. 

“Em không tin anh?” “Em còn tin anh được sao?” - Mỹ An cười khổ. 

Đêm đó Mỹ An quay về phòng ngủ một mình, Thanh Bách ở trong phòng khách không ra nữa. Anh không biết tại sao lại có những tư liệu này, trên này đứng tên anh tại sao anh lại không hay biết gì? Nhưng quan trọng nhất vẫn là ánh mắt khi nãy Mỹ An nhìn anh. Ánh mắt đó khiến Thanh Bách rét run, cả người lạnh lẽo. 

Mỹ An cũng không khá hơn là bao, cô cắn chặt môi chôn mặt trong chăn. Khi này không kiềm chế được cảm xúc, cô biết lời mình nói có phần quá đáng. Cô nghe tiếng Thanh Bách mở cửa phòng, anh bước rất khẽ, ngồi lên giường cũi xuống ôm lấy cô. 

“Đừng chán ghét anh, anh thật sự không biết gì cả”. 

Nước mắt của Mỹ An không cầm được mà rơi xuống, có trách mình lại đi nặng lời với anh. Càng khóc thương cho bọn họ, trải qua nhiều khổ sở như thể mà số phận cũng chưa chịu buông tay.. 

“Em chán ghét anh cũng được chỉ là đừng rời xa anh” - Thanh Bách nhỏ giọng nói, có thể nghe ra sự sợ hãi trong đó. 

Anh siết lấy Mỹ An đang trốn trong chăn nhưng lại không dám dùng sức quá, anh chưa bao giờ đối với ai trân quý như thế. 

Mỹ An vươn tay ra vỗ lưng Thanh Bách, nghẹn giọng nói: “Để sau lại nói tiếp, chúng ta ngủ sớm thôi” . 

Thanh Bách như nhận được đặc ân lớn, mừng rỡ nằm lên giường cạnh cô, hai người lại ôm ghì lấy nhau. 

Sáng hôm sau hai người bình thường trở lại, Mỹ An vẫn dậy sớm nấu đồ ăn sáng. Thanh Bách tỉnh dậy không thấy người trong lòng, vội vàng bước xuống lầu tìm kiếm. 

“Anh dậy rồi à? Em chuẩn bị cà phê đặt trên bàn rồi” - Mỹ An cười dịu dàng. 

Thanh Bách ngây ra mấy giây, anh còn tưởng mình vẫn còn đang mơ. Thanh Bách đi tới ôm lấy Mỹ An từ phía sau: 

“Em không giận anh nữa?”. 

“Thật ra em không giận, em nghĩ không thông, anh lại nói không biết. Có thể làm gì được bây giờ” - Mỹ An đẩy nhẹ Thanh Bách ra, hai tay cô vẫn đang nấu ăn. 

“Về chuyện đó chúng ta có thể cùng nhau điều tra, anh nghĩ những tài liệu đó là từ trước khi anh tiếp nhận Bách Niên” 

Mỹ An rũ mắt không nhắc thì thôi nhắc đến cô lại thấy khó tin, tất cả đều đứng tên anh mà anh lại nói bản thân không biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK