Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ đến sự tức giận cửa Bí thư Tỉnh ủy, cho dù là Hoàng đế đất Chu Phú Đức cũng bật ra một cảm giác mềm nhũn không sức lực.

Bởi vì mấy phút trước, Chủ tịch Địa khu Vương Triều Trung gọi điện thoại thẳng tới cho Chu Phú Đức, đổ ập xuống đầu xuống mặt là một trần chửi mắng xối xả, những lời mắng chửi lại cũng không khác so với như những lời Chu Phú Đức vừa rồi mắng Mã Vân tiền. Ý là Mã Vân Tiền là do Chu Phú Đức nhất quyết đề cử lên trên, lúc trước mình cũng đã dốc nhiều sức cho Hội nghị thường vụ của khu vực, trong chốc lát ngay cả mình cũng trở thành đồ trứng thối xui xẻo.

Chu Phú Đức biết mình không xong rồi, có muốn trở lại Ma Xuyên thì cũng không được rồi, có thể đảm nhiệm cấp bậc cấp Phòng thì coi như là ông trời phá lệ khai ân cho rồi. Phỏng chừng Quách Tân Bình nhà họ Quách của Hồng Sa Châu ắt phải vui đến chết đi được rồi.

- Bí thư Quách Tỉnh ủy họ Quách, Quách Tân Bình cũng họ Quách, không phải là người cùng nhà đấy chứ....

Chu Phú Đức không ngờ lại loạn đầu đi đến bước đường này, nói ra cũng tức cười.

- Hôm nay, các anh bảo tôi là cải trang vi hành cũng được. Kỳ thực, cũng không thể nói như thế được, tôi được người ta nhờ vả, đặc biệt đến Lang Kiều Bối Diệp Cốc xem xem. Nơi đó, đã nhuốm đầy máu tươi của hơn hai trăm vị tiền nhân liệt sĩ.

Ma Xuyên, trước khi giải phóng là nơi bọn thổ phỉ tung hoành, các vị tiền nhân liệt sĩ đã dùng máu tươi và sinh mạng của mình để tiêu diệt bọn thổ phỉ, nghênh đón tân Trung Quốc.

Dưới sự lãnh đạo của Đảng, Ma Xuyên, trải qua sự phát triển mười mấy năm, nhưng, hôm nay, làm người ta vô cùng thất vọng, thậm chí, có thể nói là phẫn nộ.

Nói đến đây, thịch một tiếng, Quách Phác Dương cầm chén trà nện thình thịch trên bàn hội nghị.

Trong phòng toàn bộ các vị ủy viên, cùng với ba người Trang Thế Thành, Vương Triều Trung, Hạ Hải Vĩ tim bọn họ, đương nhiên là dập nhảy thình thịch. Dùng từ sợ mất vía để hình dùng thì cũng không là quá.

- Ma Xuyên, vẫn là một hang ổ của bọn thổ phỉ sao? Ma Xuyên, có còn là thiên hạ của Đảng nữa hay không? Ma Xuyên, rốt cuộc có còn nằm dưới sự chấp chính của chính quyền nữa hay không?

Ba từ 'có còn' được hỏi dồn dập ra, mặt ba người Trang Thế Thành và Vương Triều Trung và Hạ Hải Vĩ đều như nhanh chóng hướng xuống phía trước lồng ngực, còn các vị Ủy viên Huyện ủy thì sớm đã chúi thẳng xuống trước ngực rồi.

- Ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Quách Phác Dương hét lên một tiếng, tất cả đều ngẩng đầu lên.

- Bí thư Quách, là tôi không làm tốt công việc của mình, ngài phê bình tôi, xử phạt tôi đi.

Trương Thế Thành biểu thị thái độ đầu tiên.

- Bí thư Quách, Mã Vân Tiền là một người bại hoại, lúc trước tôi đã nhầm tin lời của Chu Phú Đức, xin Bí Thư hãy xử phạt nghiêm túc.

Vẻ mặt của Vương Triều Trung lo lắng nói, biết có trốn cũng không trốn đi đâu được, nếu như đợi cho Trang Thế Thành lấy việc này ra nói, thì chi bằng sớm tự nhận tội trước.

- Hừ đủ độc ác, ngay cả mình cũng ra tay.

Trong lòng Trang Thế Thành ngầm mắng chửi.

- Bí thư Quách, tôi là Chủ nhiệm ủy ban Chính trị Pháp luật địa khu, quản cơ cấu Công – Kiểm- Pháp, việc của Mã Vân Tiền tôi phụ trách không thể trốn tránh trách nhiệm...

Hạ Hải Vĩ vẻ mặt nghiêm túc, nói.

- Bí thư Quách, tôi là Chủ tịch Huyện Ma Xuyên...

Những lời tự trách đó của Diệp Phàm còn chưa có thoát ra khỏi miệng, lại bị Quách Phác Dương phất tay ngắt dừng lại rồi, nói:

- Ma Xuyên tuy rằng xuất hiện một tên Mã Vân Tiền, nhưng biểu hiện của Chủ tịch Diệp hôm nay rất đáng được táng dương. Nghe nói bố của Mã Vân Tiền còn là ông chủ của bố Chu Phú Đức. Sau này, tôi không hy vọng lại nhìn thấy huyện Ma Xuyên lại tràn ngập không khí thổ phỉ thế này.

Lời của Quách Phác Dương có ẩn ý sâu xa.



Cái này, hai tên cáo già Trang Thế Thành và Vương Triều Trung đương nhiên là hiểu rồi, hai tên đối đầu liếc mắt nhìn nhau.

Hơn nữa, càng làm cho người ta kinh ngạc chính là Quách Phác Dương hình như đối với Diệp Phàm không có chút ác ý nào, trong lời nói đó hình như có mùi vị tán thưởng.

Trang Thế Thành mở miệng rồi, nói:

- Bí thư Quách, việc của Mã Vân Tiền chúng tôi sẽ lập tức bắt tay vào điều tra, xin mời đồng chí Hạ Hải Vĩ đích thân dẫn đầu, điều tra triệt để việc này, bất kể liên quan đến người nào, thì cũng phải điều tra rõ ngọn nghành.

Đồng chí Chu Phú Đức bởi vì một vài nguyên nhân đặc biệt, đã không còn thích hợp tiếp tục đảm nhiệm chức vụ Bí thư Huyện ủy huyện Ma Xuyên.

Mã Vân Tiền có thể làm càn làm bậy, chẳng phải lo nghĩ như thế, sự dung túng bao che của Bí thư Huyện ủy Chu Phú Đức cũng có tác dụng như lửa cháy thêm dầu vậy.

Vừa rồi, đồng chí Ngô Đồng ở phòng Công an huyện, đồng chí Phương Viên Bí thư Ủy ban Kỷ luật đều đã nhận được nhiều tài liệu về vấn đề phản ánh Mã Vân Tiền.

Vấn đề của Mã Vân Tiền tương đối nghiêm trọng. Từ những tài liệu mà Trưởng phòng Ngô nắm giữ được cho thấy, ít nhất có ba vụ án có chứng cứ rành rành.

Trưởng phòng Ngô cũng là người vừa điều tra rõ gần đây, đã báo cáo với Chủ tịch Diệp, Chủ tịch Diệp cũng đang chuẩn bị bắt tay vào xử lý, ai biết Mã Vân Tiền không ngờ tính nết có chết cũng không cải, làm bại hoại nghiêm trọng thanh danh của một Đảng viên...

Hơn nữa, từ những tình huống mà đồng chí Phương Viên nắm bắt được, Mã Vân Tiền còn dính đến nhiều việc như việc tham ô, tham ô công khoản, loạn chiếm đất đai...

Lời nói của Trang Thế Thành từng lời từng chữ thốt ra, làm cho trong lòng của Vương Triều Trung cũng chưa có bình tĩnh được trở lại.

- Bí thư Quách, việc của Mã Vân Tiền, tôi có trách nhiệm rất lớn. Cái loại con sâu làm rầu nồi canh này, tôi yêu cầu đồng chí Hạ Hải Vĩ hãy xét xử nghiêm túc, nghiêm trị không tha.

Đồng chí Chu Phú Đức cũng chịu trách nhiệm lãnh đạo không thể chối từ. Lúc trước Mã Vân Tiền cũng chính là do ông ta trực tiếp đề cử, là một đồng chí lão thành, lúc đó tôi cũng bị anh ta che mờ hai mắt.

Tin tưởng vào nguyên tắc tính Đảng của đồng chí lão thành. Còn có một nguyên nhân nữa chính là, đồng chí Chu Phú Đức bị bệnh nằm trên giường đã một thời gian rồi.

Ma Xuyên, không thể như rắn mất đầu. Hiện tại tuy rằng đã đến cuối năm rồi, trong phút chốc muốn lựa chọn ra một vị Bí thư Huyện ủy thích hợp để tiếp nhận vị trí của ông ấy, e là có chút khó khăn.

Dù sao thì một Bí thư Huyện ủy, trị vì đến mười mấy vạn dân chúng, đặc biệt là vùng kinh tế Ma Xuyên lạc hậu, dân sinh phức tạp, khu vực đương nhiên phải thận trọng suy sét.

Vì vậy, tôi đề nghị trước hết do đồng chí Diệp Phàm thay thế chức vị Bí thư này, Bí thư Trang, anh thấy thế nào?

Vương Triều Trung tên này đủ độc ác, lập tức đem tên Chu Phú Đức đổ lên nơi đầu sóng ngọn gió.

Tất cả trách nhiệm đều đổ hết lên đầu ông ta, hơn nữa, tên này sau khi nhìn thấy thái độ của Quách Phác Dương đối với Diệp Phàm, vội chuyển hướng gió theo chiều nào xuôi chiều ấy, lập tức tỏ thái độ, chuyển hướng ủng hộ cho Diệp Phàm. Đương nhiên, tên này cũng để lại chỗ trống, chỉ kiến nghị Diệp Phàm tạm thời thay thế, sau này còn phải lựa chọn người thích hợp.

- Ừm, đây là việc của Địa ủy Đức Bình các anh, tôi không xen vào rồi.

Quách Phác Dương thản nhiên gật gật đầu.

- Đồng chí Diệp Phàm tuy rằng thời gian đến Ma Xuyên không dài, nhưng thành tích làm được thì lại rõ như ban ngày.

Sáng hôm nay, nghe nói đồng chí Diệp Phàm vì để gạt bỏ được sự cách trở Thiên Tường hoàn toàn, quyên tặng khoản tiền đến hơn hai mươi triệu đồng.

Về điểm này, cho dù tôi có là Bí thư của địa khu Đức Bình, đều có chút xấu hổ muôn lần, đồng chí Diệp Phàm đến địa khu để hỏi tôi khoản tiền cần sửa đường, tôi chỉ cấp cho đồng chí ấy ba trăm ngàn thuốc nổ.

Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, đồng chí Diệp Phàm đợi không nương cậy không ầm ỉ không nhờ, làm ra được ba cái căn cứ nền tảng, ba căn cứ nền tảng là tre trúc, trà, cây đào, cộng thêm một công trình ngả mũ nữa.

Sự nhiệt tình của đồng chí ấy rất lớn, Địa ủy chúng tôi sẽ toàn lực ủng hộ đồng chí ấy làm tốt công việc này. Đồng chí Diệp Phàm tuy rằng còn trẻ tuổi, nhưng, tôi nghĩ, tuổi tác không phải là vấn đề.

Đồng chí ấy 20 tuổi thì đã ngồi lên chức Chủ tịch Huyện, tôi cảm thấy, quyết định lúc trước của tôi, quyết định của Địa ủy Đức Bình là vô cùng hợp lý.



Đồng chí Diệp Phàm, anh ấy không làm chúng tôi thất vọng. Hy vọng đồng chí Diệp Phàm sau khi tạm thay quyền Bí thư có thể dẫn dắt nhân dân Ma Xuyên bước đi lên trên còn đường làm giàu...

Trang Thế Thành đem thành tích của mình ẩn dưới thành tích của Diệp Phàm, làm cho Vương Triều Trung thật muốn chửi mẹ nó.

- Ừm tôi tán thành quyết định của Bí thư Trang và Chủ tịch Địa khu Vương. Đồng chí Diệp Phàm, đích thực là một người có tinh thần mở rộng cầu tiến dám nghĩ dám làm, có sự sáng tạo độc đáo, dám làm, nguyên tắc Đảng tương đối mạnh, là một đồng chí tốt vì dân.

Như Tập đoàn Hoành Xương Thủy Châu, còn có Tập đoàn truyền thông Giang Nam cách Ma Xuyên xa hàng tăm dặm đặc biệt đến quyên tặng.

Cái này, nói thực, tất cả đều là nhìn mặt của đồng chí Diệp Phàm. Lẽ nào Ma Xuyên có ổ vàng mỏ bạc nào đợi họ đến đào sao? Nếu có, cũng sớm bị người khác đào rồi.

Thời đại ngày nay, tuy răng không phải là thời đại chủ nghĩa anh hùng cá nhân, đề xướng sự đoàn kết hợp tác, nhưng trên mình đồng chí Diệp Phàm, đích thực thể hiện ra được thành tựu kiệt xuất của chủ nghĩa cá nhân này

Đối với việc sau khi đồng chí Diệp Phàm thay thế Bí thư có thể dẫn dắt nhân dân Ma Xuyên đi lên làm giàu hay không, nói thực, tôi tin tường vô cùng, tôi tin tưởng đồng chí ấy sẽ làm được, tôi tin tưởng vào cách nhìn của Bí thư Trang và Chủ tịch Địa khu Vương

Từ khi đồng chí Diệp Phàm vừa đến địa khu, thì từ phòng công an Huyện tìm ra được năm chiếc xe cảnh sát trở ề, đồng chí ấy quả thực có thể đêm lợi của người dân Ma Xuyên đặt lên hàng đầu.

Tình hình Ma Xuyên quá phức tạp, Mã Vân Tiền sụp xuống, tuy nhiên, tôi tin rằng, bản chất toàn thể các đồng chí của phòng công an huyện Ma Xuyên không xấu, bọn họ là những người giỏi giang.

Bọn họ đi xe kéo để phá án đều có thể làm được đặc sắc như thế, tôi tin rằng, đợi tất cả họ khi lái xe cảnh sát, với thủy thổ này, sẽ có thể tiêu diệt hoàn toàn mùi thổ phỉ, trả lại cho lão bách tính một bầu trời trong sáng.

Còn một điểm nữa, ở đây, chọn lựa chi không bằng cứ chấp nhận, xét thấy tình hình đặc thù của huyện Ma Xuyên, hệ thống chính trị pháp luật của Huyện không thể một ngày không có. Vừa hay hai vị lãnh đạo của chuyên khu đều ở đây, vì vậy, xin lãnh đạo suy xét lại tình hình thực tế của Huyện Ma Xuyên, cùng với nếp sống lịch sử ở đây lưu lại.

Hạ Hải Vĩ thêm phần tán dương Diệp Phàm lần nữa.

Trong đó, lại không rõ ràng lật lại chuyện Cục trưởng công an địa khu Lâm Thiên không phục sự bố trí của tổ chức. Cuối cùng, lại dứt khoát trước mặt Quách Phác Dương chiếu Vương Triều Trung một quân, tung ra người lựa chọn cho chức Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện Ma Xuyên.

- Ừm tình hình đặc thù của Ma Xuyên, nhận chức chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật rất trọng yếu. Giống như Mã Vân Tiền, chính là một bài học sâu sắc.

Trang Thế Thành đương nhiên thuận buồn xuôi theo chiều gió rồi, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

- Chủ tịch Diệp, đối với tình hình của Huyện Ma Xuyên anh tương đối quen thuộc, anh nói thử xem, dưới tình hình trước mắt, ai thích hợp nhất để làm Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật?

“Đồ chó, Lão cẩu Trang ra tay rồi. Tên sói độc Hạ Hải Vĩ lại đến góp vui, một mình lão tử, dưới cái nhìn nghiêm khắc của Quách Phác Dương thì khó mà chống đỡ một mình rồi.”

Trong lòng Vương Triều Trung suýt chút nữa chửi thề rồi, biết bị người khác ngấm ngầm mưu tính rồi.

Hôm nay phỏng chừng không những đánh mất đi chức Bí thư Huyện ủy Ma Xuyên, e rằng ngay cả vị trí chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật cũng bị Trang Thế Thành cướp mất đi.


Hơn nữa, Trang Thế Thành mượn uy doanh của Quách Phác Dương, thế thì một chút sức lực cũng không tốn. Đều là làm cho tên lẳng lơ Mã Vân Tiền này chịu khổ thôi, Ma Xuyên này, sau này chắc là thiên hạ của Trang Thế Thành rồi.


- Cái này, tôi tin tưởng Bí thư Quách vừa rồi cũng đã nhìn thấy biểu hiện của Ngô Đồng Cục công an Huyện Ma Xuyên chúng ta rồi.


Diệp Phàm tương đối quỷ dị, không ngờ lại đánh lạc hướng về phía Bí thư Quách Tỉnh ủy.


- Tên nhóc này, lá gan lớn lắm, không ngờ lại lôi kéo mình vào cuộc chơi này...


Quách Phác Dương cảm thấy tức cười, gật gật đầu, nói:


- Ừm.


- Một chữ 'Ừm', giống như một cây búa nện ra âm thanh, Vương Triều Trung tức giận đến mức chỉ muốn nuốt sống đồng chí tiểu Diệp, nhưng lại đành chịu bó tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK