Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phác Muội Châu là gia tộc rất nổi tiếng ở Hàn Quốc, nghe nói lập nghiệp từ xã hội đen, cho nên, trong nhà có nuôi rất nhiều cao thủ.

Hơn nữa, bản thân Phác Muội Châu cũng là một gia đình võ thuật. Ở Hàn Quốc cũng tương đối có tiếng tăm, so với Kim gia mà anh từng tới không khác biệt gì lắm.

Hơn nữa, Phác gia còn có người làm việc ở chính phủ Hàn Quốc, vị trí rất cao, có thể so với quan lớn cấp Bộ trưởng ở nước ta.

Vì chuyện này, người ta đã đưa kháng nghị lên Bộ giáo dục, yêu cầu nghiêm trị hung thủ gì đấy. Bằng không, hiệu trưởng đại học Yến Kinh cũng sẽ không đích thân phê bình, đưa chỉ thị đuổi học Tuyết Hồng. Chắc là hiệu trưởng cũng bị ép buộc.

Kiều Viên Viên nói.

- Chứng cứ lúc đó có thu thập được không?

Diệp Phàm hỏi.

- Có, lúc xảy ra sự việc em lập tức nói với Bộ trưởng Thiết Chiêm Hùng chuyện này. Anh ta nghe xong lập tức sắp xếp Vương Triều đích thân xuống âm thầm điều tra. Tất cả nhân chứng, vật chứng đều đầy đủ hết.

Kiều Viên Viên nói.

- Nếu chứng cớ đều đầy đủ hết, sao lại đuổi học Tuyết Hồng. Vương Triều hoàn toàn có thể đưa chứng cứ điều tra cho phía nhà trường mà.

Diệp Phàm hừ nói, cau mày.

- Cũng có đưa, nhưng, bên nhà trường nói là họ đã báo án. Đang điều tra, hơn nữa còn nói một đống những câu vô nghĩa, gì mà ảnh hưởng này ảnh hưởng nọ, kết quả là đuổi học.

Kiều Viên Viên nói:

- Đơn giản là Trịnh Thiên Đào và Trịnh Thượng Minh hai người tạo sức ép với bên nhà trường.

Hơn nữa còn mượn danh Phác gia của Hàn Quốc là nước ngoài để mà uy hiếp, nên việc này trở nên phức tạp hơn. Một bên là gia đình quyền quý uy danh hiển hách, một bên xuất thân nông thôn cực khổ.

Tuy nói Tuyết Hồng có thành tích nhảy xa đáng khen ngợi. Nhưng đứng trước quyền thế thì năng lực đều là thứ hư ảo thôi.

- Muốn điều tra chứ gì, vậy thì điều tra đến cùng. Quản gia Lý, ập tức gọi điện thoại cho Vương Triều, bảo cậu ta đến Hồng Diệp Bảo.

Diệp Phàm dặn quản gia Lý đang đứng một bên.

Nửa giờ sau Vương Triều chạy tới.

Đọc qua những chứng cứ mà Vương Triều cung cấp, Diệp Phàm trầm tư một hồi hỏi:

- Vương Triều, chỉ dựa vào những thứ này có thể lật được họ không?

- Dựa vào những thứ này hoàn toàn có thể bắt giữ Trịnh Thanh và Phác Muội Châu, vì bọn họ tấn công trước, và thủ đoạn vô cùng độc ác, dùng axit và đao côn những thứ có thể làm tàn phế người khác. Còn Tuyết Hồng chỉ là tự vệ chính đáng. Tuy nhiên, việc này rất phức tạp. Hiện tại Trịnh gia đang ngó chừng, còn Phác gia của Hàn Quốc cũng muốn gây sự. Muốn lật lại thế cờ, tương đối khó khăn. Trừ phi có thể tìm được gì đó áp chế Trịnh gia.

Vương Triều thành thật nói.

- Việc này anh Thiết thấy thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Ý anh Thiết là dàn xếp ổn thoả, không cần cứng rắn đấu với họ. Tìm cách hóa giải mọi chuyện là được rồi. Anh ấy nói, trước mắt anh đang trong thời kỳ phát triển, không nên có thêm đối thủ mạnh mẽ như Trịnh gia.

Tuy nhiên, Bộ trưởng Thiết cũng nói. Việc này dù là anh ấy ra mặt hiệu quả cũng không lớn. Trịnh Thiên Đào và Trịnh Thượng Minh sẽ không nể mặt anh ấy.

Cấp bậc của hai người đều cao hơn so với Bộ trưởng Thiết. Còn chỗ đó của Trịnh Thanh cũng bị đá gãy rồi, chắc hẳn, dù có phẫu thuật cũng chỉ tiểu được thôi chứ không quan hệ được nữa.

Phác Muội Châu cũng không thể nào sinh được nữa. Phải cắt bỏ toàn bộ tử cung. Việc này muốn giải quyết cũng khó.

Hơn nữa, trừ phi có thể tìm được một người khiến Trịnh gia và Phác gia đều kiêng kị mới được. Bằng không kết cục chuyện này đã định rồi.

Vương Triều vẻ mặt ngưng trọng nói. Chính lúc này, quản gia Lý Thành đến. Nói bên ngoài có một thượng tá cầu kiến.

- Chỉ có một sĩ quan thôi sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Không, có năm sáu sĩ quan. Còn có một thanh tra cảnh sát và mấy viên cảnh sát. Hình như là tới bắt người.



Lý Thành vẻ mặt ngưng trọng, nói.

- Anh Diệp đừng quản chuyện của em nữa, để em đi với họ. Cùng lắm là ngồi tù thôi.

Tuyết Hồng tức giận, hét lên.

- Em lên lầu đi, lôi thôi cái gì?

Diệp Phàm đặt nhẹ chén trà mới thay, nói. Tuyết Hồng cũng im miệng bước lên lầu. Không lâu sau, Lý Thành đưa một thượng tá mắt to và một thanh tra cảnh sát mặt gầy bước vào.

- Anh chính là Diệp Phàm chủ nhân của Hồng Diệp Bảo?

Thượng tá khẩu khí tương đói lớn, liếc mắt nhìn Vương Triều, lại nhìn Diệp Phàm đang ngồi trên chiếc ghế rồng giả, lạnh lùng nói.

- Đúng!

Diệp Phàm thản nhiên lên tiếng, nếu thượng tá vô lễ, Diệp Phàm cũng không cần khách khí với y.

- Là tôi đây, đồng chí thượng tá tìm tôi có việc gì à?

- Tôi là Trung đoàn trưởng Trung đoàn cảnh sát hình sự thuộc Sở công an thành phố, Thái Cường, đây là giấy chứng nhận của tôi.

Tuyết Hồng hành hung người trong sân trường đại học Yến Kinh.

Vụ án này được Đồn công an trong đại học Yến Kinh giao lên cho Trung đoàn cảnh sát hình sự Sở công an thành phố chúng tôi.

Hôm nay chúng tôi tới đây là vì có nghe nói Tuyết Hồng ở nhờ tại Hồng Diệp Bảo của anh. Chúng tôi muốn đưa cô ấy về Sở để điều tra. Đây là lệnh bắt giam.

Thái Cường lấy giấy chứng nhận và lệnh bắt giam đưa ra.

- Sự việc vẫn còn đang điều tra, sao các anh lại có thể nhận định Tuyết Hồng là hung thủ. Tôi nghĩ hơi cường điệu rồi đấy, Tuyết Hồng không những không phải hung thủ, ngược lại còn là người bị hại.

Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh nói.

- Có phải hung thủ hay không không phải là chuyện anh có thể quyết định, việc này phải để Sở công an thành phố điều tra xong mới có thể kết luận.

Thái Cường bắt đầu cường ngạnh, giọng điệu cũng lớn hơn.

- Các anh hùng hùng hổ hổ như vậy, rõ ràng là coi Tuyết Hồng là hung thủ rồi. Còn lệnh bắt giam gì chứ, chẳng lẽ án của Tuyết Hồng do cơ quan công an chuyển lên viện kiểm sát rồi sao?

Diệp Phàm hừ nói.

- Tuyết Hồng trong sân trường hành hung người gây tàn tật, đã được Sở công an thành phố giám định, Trịnh Thanh và Phác Thanh Dương đều bị thương. Còn có vài bạn học của họ...

Tuyết Hồng đã cấu thành tội, do cơ quan công an chúng tôi bắt về quy án cũng là việc bình thường. Chẳng lẽ anh muốn cố ý ngăn trở cơ quan công an chấp pháp?

Hồng Diệp Bảo này của anh tuy rất lớn, nhưng, biết luật mà phạm luật, cho dù Hồng Diệp Bảo có lớn thật, nhưng lẽ nào thực sự muốn chống lại nhà nước sao?

Tôi mong là anh sáng suốt một chút, bằng không, nếu anh gây sức ép lớn quá, chúng tôi hoàn toàn có thể khép tội bao che tội phạm để bắt anh về đồn đấy.

Đội trưởng Thái Cường vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Đội trưởng Thái, bớt lôi thôi với họ đi. Cứ còng tay người đưa đi là được rồi, việc gì phải phí nước bọt với họ.

Thượng tá rất không hài lòng với cách làm việc của Thái Cường, cho là y hơi mềm yếu.

- Làm càn, anh thuộc chi bộ đội nào? Đây là đâu, đến lượt anh nhúng tay vào từ lúc nào đấy?

Diệp Phàm đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn, một tiếng thình thịch vang lên.

- Chúng tôi là bộ phận Quân vụ của Quân khu Bắc Kinh, trong số người bị đánh có quân nhân. Bộ phận quân vụ hoàn toàn có thể nhúng tay vào việc này, lẽ nào quân nhân bị Tuyết Hồng đánh cho tàn phế mà chúng tôi còn phải nén giận sao?

Đừng làm càn nữa, anh đừng tưởng mình có được mấy đồng tiền dơ bẩn là có thể đệ nhất thiên hạ, nói thật cho anh biết, tiền trong mắt quân nhân chúng tôi chỉ là cặn bã không hơn không kém.

Lâm Dã, Lý Đông, bước lên bắt người cho ông đây. Nếu ai cản trở cũng bắt về hết.



Thượng tá mặt âm trầm ra lệnh.

- Vâng, thượng tá Đinh.

Mấy binh lính đáp, định bước lên lầu.

- Thượng tá Đinh, tôi phải nhắc nhở anh một tiếng, đây sở Khoa học Quân sự, anh có thể tùy tiện tiến vào sao?

Lúc này, Vương Triều đứng bên cạnh đưa tay ra cản mấy binh lính.

- Sở Khoa học Quân sự có người phạm tội vẫn phải bắt, ít lải nhải thôi, bắt lại.

Thượng tá Đinh thái độ cứng rắn chưa từng thấy.

- Vương Triều, cậu lui đi, để cho họ lục soát.

Diệp Phàm khoát tay chặn lại hừ nói, Vương Triều khó hiểu lui lại.

Quay đầu nhìn nhìn Diệp Phàm, phát hiện thằng này khóe miệng nở nụ cười quái dị. Vương Triều trong lòng cả kinh, tự nhủ đồng chí này chắc chắn gặp xui xẻo rồi. Không biết là anh Diệp sẽ chụp mũ cho y tội danh gì.

Lục soát một lúc, mấy binh lính bước ra, nói không phát hiện bóng dáng Tuyết Hồng đâu.

- Hòa thượng chạy không thoát miếu, lục soát dưới hầm cho tôi, chắc chắn là có tầng hầm. Còn nữa, bắt tên họ Diệp này lại, dám bao che tội phạm.

Thượng tá Đinh trừng mắt nói.

- Người đâu, đá tên ngông cuồng này đi cho ông đây.

Diệp Phàm vỗ bàn, bên ngoài có vài thanh niên bước vào, vẻ mặt hung thần nhìn chằm chằm Thượng tá Đinh.

Hai thanh niên sắc mặt lạnh lùng bước vào, chộp lấy Thượng tá Đinh.

- Các người dám!

Thượng tá Đinh nói, né sang một bên tránh. Tuy nhiên, hôm nay y xui xẻo rồi. Một trong hai thanh niên đã chụp được y, ném mạnh y xuống đất.

Bốp một tiếng giòn dã.

Thượng tá Đinh bị thanh niên kia ấn xuống đất, chàng thanh niên kia cũng rất độc. Chắc là chưa đủ độ nghiền, lại cong chân lên đá vào hông của Thượng tá Đinh.

Lập tức, Thượng tá Đinh nghiến răng, trán túa mồ hôi, xem ra rất đau. Nhưng, Thượng tá Đinh vẫn cắn răng không kêu lên thành tiếng.

Vài binh lính thấy vậy liền chạy lại.

Bộp, bộp, bộp...

Vài tiếng động vang lên, chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi. Chuyện khiến Đội trưởng Thái chấn động đã xảy ra.

Mấy binh lính tinh nhuệ của Thượng tá Đinh đã bị chàng thanh niên mặc đồ đen kia đá ngã xuống đất. Hơn nữa, cả đám đều rên hừ hừ, xem ra, họ không được kiên cường như Thượng tá Đinh, kêu rên rất đau đớn.

Độc trưởng Thái không khỏi rụt đầu, trong lòng đã hiểu rõ. Chắc chắn người ta là vệ sĩ do chủ nhân Hồng Diệp Bảo mời về.

Ngay cả mấy binh lính từng được huấn liện còn không đấu lại, may là lúc nãy mình không kích động chạy đến hỗ trợ, bằng không, lúc này nằm dưới đất, chắc hẳn phải có thêm vài người.


Mặc kệ kết quả cuối cùng ra sao, nỗi đau xác thịt chắc chắn là không thể tránh khỏi.


Mấy thanh niên này là do đồng chí Cung Khai Hà phái đến bảo vệ Hồng Diệp Bảo của Diệp Phàm, kỳ thực, đều là cao thủ tam đẳng.


Đơn giản là hy vọng khi nào Diệp Phàm rảnh rổi thì có thể chiếu cố một chút, xem xem có thể giúp họ đề cao năng lực đột phá tứ đẳng, trở thành đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A.


- Các người công kích quân nhân, âm mưu nguy hại an toàn quốc gia, tôi sẽ báo cáo lên lãnh đạo. Các người cứ đợi ra tòa án quân sự đi.


Thượng tá Đinh chỉ vào Diệp Phàm hét lên, tuy nhiên, thằng nhãi này vừa hét vừa cau mày.


- Ra tòa cái rắm, chúng tôi còn chưa tìm đến anh, anh đã đến gây rắc rối cho chúng tôi rồi.


Một thanh niên má trái có cái nốt ruồi tát qua một cái, lập tức, má của Thượng tá Đinh sưng phồng lên, khóe miệng cũng rỉ máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK