Thiết Hậu Sơn sau một lúc sửng sốt lập tức bước về phía xe lăn. Nông Cao Vân nhăn mặt nhíu mày một chút rồi mới bước theo Thiết Hậu Sơn về phía Vi Lý Quốc.
Diệp Phàm lại nghĩ ra một việc. Việc này rất rõ ràng, Nông Cao Vân không muốn hắn nhìn thấy vị Bí thư Thành ủy bị bệnh Vi Lý Quốc. Vi Lý Quốc xuất hiện có vẻ như chiếm mất sự nổi bật của người nào đó.
Thiết Hậu Sơn thân thiết bắt tay Vi Lý Quốc xong. Vi Lý Quốc nhìn về phía Diệp Phàm, mỉm cười nói:
-Cậu chính là đồng chí Diệp Phàm từ Hải Đông đến?
-Vâng, anh là Bí thư Vi. Chào anh.
Diệp Phàm đi nhanh lên, giơ tay ra bắt. Kỳ lạ chính là Vi Lý Quốc hình như cũng thích Diệp Phàm, cũng giơ hai tay nắm lấy tay Diệp Phàm. Nông Cao Vân vẻ mặt không chút thay đổi, không biết trong lòng người này đang nghĩ gì. Có lẽ hẳn là không dễ chịu.
-Nghe nói hôm nay cậu đến nên tôi qua xem sao.
Vi Lý Quốc cũng không để ý đến Nông Cao Vân nhìn Diệp Phàm một cái nói:
-Đồng chí Diệp Phàm tình hình của thành phố Đông Cống chúng ta tin rằng cậu đã nhìn thấy hết. Nhân dân Đông Cống cần một người khơi mào phát triển kinh tế Đông Cống, một lãnh đạo tốt hướng dẫn nhân dân Đông Cống cách làm giàu.
Vi Lý Quốc nói những lời này hơi lớn, việc này rõ ràng là đánh vào thể diện của Nông Cao Vân. Ý tứ không phải là nói hiện tại thành phố Đông Cống vẫn chưa tìm được lãnh đạo tốt sao?
-Tôi sẽ cố gắng.
Diệp Phàm thận trọng gật đầu, đối mặt với một cán bộ giản dị như vậy, trong lòng Diệp Phàm có chút đau xót.
-Vậy là tốt rồi.
Vi Lý Quốc gật gật đầu, nói:
-Chúng ta vào trong nói chuyện đi.
-Bí thư Vi, ông cần nghỉ ngơi cho tốt.
Lúc này Nông Cao Vân thốt lên một câu, câu này chắc chắn có ý rằng hôm nay tôi chủ trì là được, ông cứ về nhà nghỉ ngơi.
-Ha ha, thành phố Đông Cống chào đón chủ tịch thành phố mới, tôi không đến không được.
Vi Lý Quốc cười nói. Tuy nhiên, tư thế này nghiễm nhiên nói ông ta mới là Bí thư Thành ủy Đông Cống, Nông Cao Vân anh chỉ là thay mặt tôi. Vi Lý Quốc tôi mới là Bí thư chính thức do Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy bổ nhiệm.
-Vậy đi, chúng ta cùng vào.
Nông Cao Vân thản nhiên nói một câu, xoay người bước về phía tòa nhà Thành ủy.
-Tốt, anh dẫn đường đi.
Vi Lý Quốc nói, những lời này thật sự làm người ta khổ sở. Nghiễm nhiên Nông Cao Vân chỉ là nhân vật dẫn đường, tôi Vi Lý Quốc mới là bí thư, hoàn toàn xứng đáng là nhân vật số một của Đông Cống.
Nông Cao Vân vừa nghe vậy đột nhiên dừng bước. Tuy nhiên, chỉ là dừng lại một chút. Ngay sau đó anh ta lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực bước về phía tòa nhà Thành ủy.
Nghiễm nhiên, anh ta mới là người đi đầu của thành phố Đông Cống. Hai người âm thầm phân cao thấp, Diệp Phàm và Thiết Hậu Sơn hiển nhiên thấy hết. Liếc nhìn nhau, trên mặt Thiết Hậu Sơn lộ ra một nét cười kỳ quái.
Đối với việc một bí thư sắp hết hơi như Vi Lý Quốc lại đi đấu với Nông Cao Vân làm cho trong lòng Diệp Phàm đầy nghi hoặc.
-Cậu có thể không biết, Nông Cao Vân cũng không chính thức được giao nhiệm vụ chủ trì công tác của Thành ủy Đông Cống. Lúc đó bởi vì Vi Lý Quốc bị bệnh không thể đi làm trong thời gian dài.
Cho nên, cấp trên có tham khảo ý kiến của Vi Lý Quốc. Người lúc đó Vi Lý Quốc đề cử chính là tiền nhiệm của cậu Chủ tịch thành phố Hoàng Quang Nguyên.
Tuy nhiên, việc này không được cấp trên ủng hộ. Cấp trên muốn đồng chí Nông Cao Vân. Bởi vì quan tâm đến cảm xúc của Vi Lý Quốc.
Cho nên, cuối cùng việc Nông Cao Vân chủ trì công tác của Thành ủy cũng không được Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy quyết định chính thức.
Nhưng ý của Tỉnh ủy Vi Lý Quốc cũng không muốn đối đầu, chuyện này giải quyết hơi mơ hồ. Hiện giờ còn không rõ ràng.
Lúc này Thiết Hậu Sơn nói nhỏ với Diệp Phàm.
“Thì ra là thế”. Diệp Phàm đã ngầm hiểu rõ trong lòng.
Thủ tục bổ nhiệm đơn giản xong, Diệp Phàm tiến hành chuyển giao qua sơ với Chủ tịch Hoàng, coi như là chính thức nhậm chức.
Ăn cơm trưa ở nhà khách Thành ủy. Buổi chiều Diệp Phàm và Thiết Hậu Sơn đến Ủy ban nhân dân thành phố. Ở đây là địa bàn của Diệp Phàm. Cùng làm quen với mấy Phó chủ tịch thành phố.
Tuy nhiên, tòa nhà của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống cũ nát làm Diệp Phàm vô cùng đau lòng. Ngay cả văn phòng của Chủ tịch thành phố như hắn còn không bằng văn phòng của một chủ tịch thị xã ở Nam Phúc.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm đến Ủy ban nhân dân thành phố đúng giờ.
Vừa mới ngồi xuống chiếc ghế xoay cũ, Diệp Phàm xoay một vòng tròn, gõ gõ tay lên bàn làm việc có vẻ cũng cũ như vậy.
Lúc này, một tiếng gõ cửa vang lên. Nghe tiếng Diệp Phàm trả lời xong thấy Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Lý Tinh Tinh bước vào.
Lý Tinh Tinh nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, mặt có mấy vết tàn nhanh, người cao, có lẽ hơn một mét tám. Ngực không lớn nhưng vừa phải.
-Chủ tịch Diệp, anh mới đến chỗ chúng tôi có thể không quen. Dù sao, điều kiện ở đây không so được với Hải Đông. Tuy nhiên, hôm qua Bí thư Vi có dặn, không cần lo thành phố có tiền hay không có tiền, nhất định phải tạo điều kiện tốt nhất để anh làm việc. Bí thư Vi chỉ thị, tiến hành sửa chữa toàn diện phòng làm việc của anh. Nhà và đồ dùng làm việc đều quá cũ rồi. Anh có yêu cầu gì, có thể trực tiếp để xuất trực tiếp với tôi, tôi tiện sắp xếp.
Lý Tinh Tinh khẽ cười nói.
-Cảm ơn bí thư Vi, tôi thấy chỗ này cũng rất tốt, không cần phải lãng phí tiền của. thành phố Đông Cống chúng ta không giàu, thậm chí có thể nói là kinh tế rất lạc hậu, đứng cuối cùng của tỉnh. Chúng ta cứ để tiền dùng vào việc cần.
Diệp Phàm khoát tay áo nói.
-Như vậy không ổn đâu, Bí thư Vi đã cẩn thận dặn dò tôi như vậy.
Lý Tinh Tinh chớp mắt vẻ hơi ngại nói.
-Không có gì, cô thay tôi cảm ơn Bí thư Vi.
Diệp Phàm cười nói.
-Được, tôi sẽ nói với Bí thư Vi.
Lý Tinh Tinh gật gật đầu.
-Ngươi này là bị giao lưu đến, nếu nói là có thực lực cũng không thể từ thành phố lớn như Hải Đông bị đẩy đến Đông Cống.
Bí thư Đảng ủy Công an Lan Lập Quyền nhìn Nông Cao Vân nói.
-Ừ, tôi cũng đồng ý với ý kiến của anh Lan. So sánh Đông Cống với Hải Đông của Nam Phúc có thể là nói là một trời một vực. Cũng không phải là chúng ta tự hạ thấp chính mình mà đó là tình hình thực tế.
Cán bộ giao lưu là nói cho dễ nghe, là đến địa phương khác để học tập kinh nghiệm. Thường thường đều là cán bộ của vùng duyên hải giao lưu đến các vùng kinh tế kém phát triển hơn tạm giữ chức.
Mà cán bộ có chức vụ chính thức sẽ không bị giao lưu. Cán bộ giao lưu đơn giản cũng chỉ là nhân vật hỗ trợ lãnh đạo địa phương thực hiện công tác, chỉ là vai phụ mà thôi.
Thường thường, đều là những nhân vật râu ria. Mà cán bộ giao lưu thường thường đều là đến để đánh bóng mình, đợi vài năm sau thay đổi, có thể được đề bạt.
Tuy nhiên, Diệp Phàm đến đây tôi cảm thấy hẳn là bị lật mà đến đây.
Bí thư Thị ủy Dương Xuân Đới Trung Cường cũng gật đầu nói.
-Hiện tại, có địa phương hoàn toàn bóp méo chính sách này của trung ương. Trao đổi cán bộ giữa các địa phương vốn là chuyện tốt. Là trung ương xúc tiến địa phương lạc hậu phát triển.
Đến một số địa phương, một số lãnh đạo đã dùng chiêu bài của Trung ương. Làm thế nào? Đó là coi vấn đề cán bộ giao lưu thành Thượng Phương bảo kiếm, ai không nghe lời thì cho người đó đi giao lưu.
Giao lưu, giao lưu hoàn toàn trở thành một cách ép buộc, lật đổ. Cuối cùng, sau khi chờ anh giao lưu trở về, không khôi phục lại chức vụ.
Cũng không sắp xếp cho anh chức vụ mới. Anh hoàn toàn thành người rảnh rỗi, cuối cùng cứ để anh chờ. Còn đãi ngộ, cho anh một dấu ngoặc, trong đó hưởng chế độ đãi ngộ của Giám đốc sở là xong.
Việc này, cũng là một trong những thủ đoạn mà lãnh đạo dùng để áp chế cấp dưới. Có lẽ người này trẻ tuổi, cho nên, đắc tội với một số lãnh đạo tỉnh Nam Phúc.
Kết quả là bị đẩy từ Hải Đông đến thành phố Đông Cống chúng ta. Hơn nữa, tôi cũng được biết, người này đến Hải Đông đảm nhiệm Quyền chủ tịch thành phố chưa được một năm.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại bị giao lưu có thể khẳng định là bị lật đổ.
Nông Cao Vân rút ra một điếu thuốc, nhả khói thuốc nhìn Đới Trung Cường và Lan Lập Quyền một cái.
-Phó Bí thư Nông, gần đây Vi Lý Quốc có chút rục rịch.
Lan Lập Quyền nói.
-Hừ!
Nông Cao Vân đầu tiên là hừ lạnh một tiếng, nhìn Lan Lập Quyền một cái, cất cao giọng nói:
-Một ông già sắp hết hơi có thề làm được hành động gì ầm ĩ. Lúc này còn muốn quyền lực, thực sự là buồn cười.
-Vi Lý Quốc đương nhiên không có gì để sợ. Nhưng, ông ta có thể liên kết với Diệp Phàm để gây chuyện không. Có lẽ ông ta có thể đề cử Diệp Phàm chống lại chúng ta.
Đới Trung Cường cũng không lạc quan, vẻ mặt nghiêm trọng nói.
-Đúng vậy, tôi nghe nói Diệp Phàm vừa đến Đông Cống, anh xem xem, Vi Lý Quốc đã xuất hiện. Hơn nữa, còn nâng cao quyền lực của mình. Tôi còn nghe nói Vi Lý Quốc đặc biệt dặn dò Lý Tinh Tinh.
Nói đến đây Lan Lập Quyền chuyển đề tài.
-Dặn dò cái gì?
Nông Cao Vân thản nhiên hừ một tiếng, vẻ rất khinh thường.
-Mặc kệ thành phố có tiền hay không, phải sửa sang lại hoàn toàn văn phòng làm việc của Chủ tịch thành phố. Phải làm cho đồng chí Diệp Phàm từ đất khách đến ở thoải mái, làm việc vui vẻ. Hơn nữa, ngay cả tòa nhà Diệp Phàm ở cũng cho tiến hành sửa chữa lại. Vi Lý Quốc đã tự mình ra quyết định rút 150 nghìnnhân dân tệ dùng cho việc sửa chữa văn phòng của Diệp Phàm. Còn có gian ngoài là phòng khách nhỏ. Anh Nông, anh thấy không, Vi Lý Quốc từ trước đến nay keo kiệt, sao có thể hào phóng thế.
Lan Lập Quyền nói.
-150 nghìn nhân dân tệ có thể mua được Diệp Phàm, Vi Lý Quốc cũng quá coi thường Diệp Phàm rồi.
Đới Trung Cường cười lạnh một tiếng.
-Tuy nhiên, Vi Lý Quốc hào phóng cũng thực sự làm cho người ta có suy nghĩ khác. Ông lão này chẳng lẽ thật sự muốn liên kết với Diệp Phàm làm chuyện gì?
-Điều này cũng không phải là vấn đề tiền mà là Vi Lý Quốc thể hiện thái độ. Ông ta giơ cành ô liu ra với Diệp Phàm. Việc này không thể coi là không quan trọng.
Vẻ mặt Nông Cao Vân trầm xuống, khoát tay áo nói:
-Xem ra, Vi Lý Quốc thật sự là muốn làm gì đó. Tuy nói tôi có ưu thế nhưng ban đầu Vi Lý Quốc còn có hai đồng chí chúng ta chưa nắm được. Hai đồng chí có lẽ hiện tại đang dao động, vừa không tiện làm mất mặt Vi Lý Quốc, cũng không từ chối chúng ta, toàn là ba phải.