Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cái này thật sự không dễ nói, theo lý mà nói bọn họ giả ngu chúng tôi thật sự cũng không có cách nào.

Bởi vì, bọn họ ký kết hợp đồng là trước khi thị trấn Hoành Không thuộc sở hữu của chúng ta.

Mặc dù là tất cả mọi người đều biết đây là đang giả ngu, nhưng không có cách nào. Việc khai thác phát triển núi Thông Thiên chẳng lẽ còn thực để họ chiếm đi sao? Khổng Ý Hùng sắc mặt có chút khó coi - Hơn nữa, để phòng ngừa họ về Cục trưởng Bao vẫn sắp xếp mấy đồng chí túc trực 24/24 giờ.

Nhân viên của Cục công an chúng ta cũng không nhiều, lãng phí sáu người như vậy cũng khá căng thẳng đấy.

Đương nhiên, tôi cũng sắp xếp một số công nhân không có việc gì trong xưởng đến phối hợp tuần tra.

- Không cần, rút về hết! Diệp Phàm nói.

- Rút về hết, đội đo đạc vẫn còn ở thành phố Hạng Nam, chúng ta rút lui thì họ sẽ vào. Hơn nữa, huyện Hoành Cương cũng sắp xếp một số đồng chí ở thị trấn Hoành Không, một khi có cơ hội bọn họ nhất định sẽ lập tức gọi đội đo đạc vào núi. Khổng Ý Hùng có chút không hiểu.

- Anh cứ làm theo là được, lập tức gọi điện thoại cho Cục trưởng Bao. Rút hết nhân viên của Hoành Không chúng ta về.

Huyện Hoành Cương muốn gây sức ép thì cứ mặc kệ họ, nếu có thể quy hoạch trước thì rất tốt giảm chi phí đo đạc quy hoạch của chúng ta. Diệp Phàm cười nói, mặc Khổng Ý Hùng nghi hoặc nhưng vẫn làm theo.

Gọi điện thoại xong Khổng Ý Hùng nói - Bí thư Diệp, việc chọn thư ký của ngài đã xong.

- Là ai đưa đến chỗ tôi xem. Diệp Phàm lòng dạ biết rõ cười.

Là bên kia tỉnh Điền Nam báo danh sang đây, đồng chí Đỗ Vệ Quốc, có năm năm kinh nghiệm thư ký.

Khổng Ý Hùng ra vẻ nghiêm chỉnh báo cáo một chút. - Cậu ta đang ở ngoài cửa chờ đấy, anh có muốn gọi cậu ta đến không?

- Gọi cậu ta vào đi, tôi hỏi cậu ta một chút. Diệp Phàm gật đầu nói, không lâu Đỗ Vệ Quốc vẻ mặt cung kích cộng thêm cảm kích bước vào.

- Cậu đã chuẩn bị tốt chưa? Hiện giờ thành phố Đồng Thương của Điền Nam đang đề cử cậu là Phó chủ tịch thành phố. Ở tập đoàn chúng ta làm thư ký cho tôi, cậu phải thận trọng suy xét. Nếu sau này ảnh hưởng đến tiến trình của cậu cậu cũng đừng lẩm bẩm trong lòng. Diệp Phàm nói.

- Bên kia dù bảo tôi về làm Chủ tịch thành phố tôi cũng không đi, đời này có thể theo Bí thư Diệp làm việc đối với Đỗ Vệ Quốc tôi là vinh dự cả đời.

Bởi vì, Bí thư Diệp là người cha tôi tôn sùng, mà ngài cũng là đại ân nhân của nhà họ Đỗ chúng tôi.

Sau này Vệ Quốc chính là lính hầu của Bí thư Diệp. Đỗ Vệ Quốc vẻ mặt cung kính, không ngồi mà vẫn đứng.

- Ha ha, cậu không phải là lính hầu của Diệp Phàm tôi mà cậu là thư ký của tôi. Chúng ta đều làm việc vì đất nước. Như vậy đi, trước tiên cậu kiêm chức Phó chủ nhiệm văn phòng Đảng chính thức. Vốn Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính thức của tập đoàn là đãi ngộ cấp Cục trưởng đấy, cậu đến là đãi ngộ cấp phó phòng rồi. Diệp Phàm cười nói.

- Tôi nghe theo Bí thư Diệp. Đỗ Vệ Quốc nói, lập tức vào vị trí thư ký.

- Vậy được, cậu trở về giải quyết một số việc liên quan đến vấn đề thủ tục. Vì tập Ông chủ ucar đoàn cơ điện Hoành Không là tỉnh Điền Nam, cho nên cậu hãy đến báo cáo Văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh. Việc này tôi cũng nói với bên đó một tiếng, không khó lắm. Diệp Phàm nói - Còn nữa, chú cậu làm kinh doanh gì sao?

- Ông ấy kinh doanh vật liệu xây dựng, ví dụ như thép, gạch ốp lát, xi măng Có một công ty nhỏ tên là Công ty vật liệu xây dựng Phúc Phát.

Mấy năm trước kinh doanh còn tạm, sau thì không được. Năm trước càng không kiếm được bao nhiêu tiền.

Nghề này cạnh tranh nhiều, hơn nữa, đa số phải dựa vào quan hệ. Mà sổ nợ của dân xây dựng cũng quá lợi hại, chỉ là lãi xuất thôi cũng đè chết người.

Mà ông nội mấy năm nay bệnh liệt giường, cho nên, tiền kiếm được đều đưa vào bệnh viện. Đỗ Vệ Quốc nói.



- Như vậy đi, tôi cho cậu số điện thoại, người này tên là Khương Quân, là Tổng giám đốc Công ty xây dựng Thiên Mã, công ty con của tập đoàn Hoành Không chúng ta.

Cậu bảo Đỗ Thành đi tìm anh ta, vừa đúng lúc họ nhận công trình xây dựng chung cư. Mua một ít vật liệu xaanh dựng thích hợp bên các cậu là không thành vấn đề.

Tuy nhiên, có một việc phải chú ý, nhất định phải hàng thật đúng giá mới được. Diệp Phàm nói, vốn muốn lấy tiền trực tiếp giúp nhà họ Đỗ nhưng nghĩ lại có lẽ nhà họ Đỗ sẽ không cần.

Bởi vì nhà họ Đỗ tuy nói khó khăn nhưng người nhà họ Đỗ giống như Ngô Đại là người mạnh mẽ.

Chi bằng tìm lý do trợ giúp Đỗ Thành một phen ngược lại càng hiệu quả hơn.

Đỗ Vệ Quốc xúc động đi rồi Diệp Phàm gọi điện thoại cho Khương Quân đương nhiên không vấn đề gì. Dự án chung cư lớn như vậy chỉ cần chút cặn bã cho Đỗ Thành cũng khiến anh ta no.

Diệp Phàm lại gọi điện thoại cho Cung Khai Hà nói tình hình nhà họ Đỗ cho ông ấy.

- Ôi, tôi là tổ trưởng không làm tròn bổn phận rồi, thậm chí ngay cả người nhà anh hùng đều không quan tâm được. Những anh hùng đó dưới cửu tuyền khó khăn quá rồi.

Yên tâm, tôi lập tức cử người xuống dưới. Lần này giải quyết vấn đề chữa bệnh của ông Đỗ.

Toàn bộ chi phí do tổ chi trả. Đến khi hai vị lão nhân gia quy tiên mới thôi. Cung Khai Hà giọng có chút nghẹn ngào.

- Có thể tìm lý do để hai ông bà ây có tiền lương hưu không? Diệp Phàm hỏi.

- Ừ, ý tưởng của cậu tốt lắm. Chúng tôi sẽ giải quyết. Cung Khai Hà nói sau đó hỏi - Diệp Phàm nghe nói cậu đang gây sức ép với các đồng chí ở thành phố Đồng Thương có phải không?

- Việc này anh cũng biết sao, chút việc nhỏ thôi. Diệp Phàm nói.

- Cũng không phải tôi cố ý muốn biết, ngày hôm qua đến Bộ tổng tham mưu một chuyến, vừa vặn gặp tư lệnh viên Trần.

Hai chúng tôi nói chuyện một hồi, ông ấy biết Tổ đặc nhiệm A chúng ta đấy. Thật ra cũng không có ý, chỉ có điều, tôi cảm thấy đôi khi có phải là cậu cũng có chút càn quấy không?

Tôi biết cấp dưới của cậu còn có mấy cao thủ, nhưng cũng không thể đến phân quân khu của người ta càn quấy có phải không?

Trần tư lệnh cũng không ngốc, dù sao cũng phải nể mặt người ta một chút. Quân đội ở tỉnh Điền Nam là địa bàn của Trần tư lệnh.

Tất cả mọi người đều là người hiểu chuyện, không cần quá mức làm người ta khó chịu nổi. Cung Khai Hà nói những lời này với hàm ý khác.

- Tôi nào dám, chúng tôi cho nhân viên đến phân quân khu Giang Hoa. Chúng tôi hỏi họ người, họ không cho, cũng không cho chúng tôi cơ hội gặp mặt tôi không làm gì mặt xám xịt dẫn người đi thì làm mất mặt tổ trưởng Cung rồi. Diệp Phàm nói.

- Bớt lắm mồm đi, đứng đắn một chút. Nói cậu không cần càn quấy, vị đồng chí Khương Quân kia làm sao có thể nằm trong bệnh viện đệ nhất địa khu Giang Hoa.

Không phải là đồng chí Khương Quân bị còng còn có thể bay ra ngoài. Hơn nữa, còn đánh bị thương nhiều nhân viên bảo vệ phân quân khu.

Cậu như vậy là quá càn quấy. Việc này nếu ra tòa án quân sự là bắt cóc, còn có quả ngon để cậu ăn đấy.

Trần tư lệnh coi như là hiểu rõ. Chỉ là thông qua tôi truyền lời cảnh cáo cậu một chút. Nếu không, cậu sẽ có phiền toái lớn đấy. Cung Khai Hà nghiêm túc phê bình

- Tôi nói nhé đồng chí Cung Khai Hà, việc này thật là tôi không xong rồi đấy, tự tôi còn không hiểu ra sao, nửa đêm trong nhà khách không ngờ thiếu chút nữa bị bọn họ giết chết. đồng chí Trần Khải Việt không quản lý cấp dưới của mình, ngược lại lại đổ cho tôi, đây là đạo lý gì? Diệp Phàm có chút tức giận, giọng điệu nặng lên không ít.



- Thật không phải cậu làm? Cung Khai Hà có chút nghi ngờ.

- Đó là đương nhiên, tôi thề có mẹ tôi, việc này không phải là Diệp Phàm tôi làm. Diệp Phàm nói - Hơn nữa cũng không sai khiến bất luận cấp dưới nào làm nên chuyện này.

Vốn đang định sáng ngày thứ hai gọi điện thoại cho Trần tư lệnh. Bởi vì vào lúc ban đêm không tiện, sợ quấy rầy người ta.

Sau không có cách nào khác, bọn họ không ngờ dùng súng, chuyện lớn như vậy không báo cáo.

Đêm hôm đó Diệp Phàm tôi xem như đã nhân từ rồi. Nếu không, với tính cách của tôi, không đánh họ bị thương là cái đếch đấy.

- Quái, không phải cậu làm thì là ai?

Cung Khai Hà tin tưởng Diệp Phàm vì neus Diệp Phàm dùng tính giai cấp bảo đảm, Cung Khai Hà chưa chắc tin tưởng hắn. Nếu như dùng mẹ để thề, đây tuyệt đối là sự thật.

- Tôi nào biết được, có lẽ là nhà họ Lý làm nhiều người tức giận, dẫn đến hảo hán giang hồ bênh vực kẻ yếu. Diệp Phàm hừ nói

- Cậu có biết hảo hán này là ai? Cung Khai Hà bắt đầu nói lời khách sáo rồi.

- Tôi cũng không hiểu được, cũng không phải thần tiên có thể biết được. Diệp Phàm tức giận nói.

- Đồng chí Diệp Phàm nói nghiêm chỉnh. Nếu thật sự cậu biết vị cao thủ nào làm, ha ha, sao không thể xem xét tiến cử vào Tổ đặc nhiệm A. Chúng ta không thể để lãng phí cao thủ ở ngoài, đây là lãng phí đối với cậu. Cung Khai Hà bắt đầu dẫn đường rồi.

- Thực không hiểu được, hiện nay cao thủ chắc chắn không nhiều lắm. Nhưng đôi khi vẫn ngẫu nhiên xuất hiện một người như vậy. Tôi cũng không phải con cú mỗi ngày nhìn khắp thiên hạ có phải không? Diệp Phàm đương nhiên sẽ không nói rõ

- Ha ha, cậu không nói chúng tôi sẽ không điều tra ra có phải không? Người này cứu Khương Quân, chắc chắn có liên quan đến Khương Quân.

Hơn nữa, Khương Quân cùng Mộc gia có mâu thuẫn, có lẽ người nào có liên quan đến nhà họ Mộc.

Vì Mộc Châu Lệ không phải ở am Bạch Vân ở Thông Thiên sao? Có phải là sư thái trong am ra tay? Cung Khai Hà tiếp tục nói lời khách sáo.

- Ha ha, anh thích điều tra cứ điều tra đi. Có lẽ các ni cô am Bạch Vân sẽ yêu đồng chí Cung Khai Hà đấy. Đến lúc đó, toàn bộ ni cô là tiểu tam của anh cũng không tệ. Diệp Phàm châm chọc nói.

- Cậu. Cung Khai Hà vừa mới nói đến đây, Diệp Phàm đã cúp điện thoại.

- Thằng nhóc này giỏi, làm tôi tức chết Cung Khai Hà miệng thiếu chút nữa méo.


- Ha ha, lão Cung, ai làm anh tức giận rồi, ai dám tai to mặt lớn như vậy? Lúc này, bên ngoài Kế Viễn cười ha hả bước vào


- Còn không phải là thằng nhóc kia sao, ôi Cung Khai Hà thở dài, nhìn Kế Viễn một cái nói - Vừa lúc anh không có chuyện gì đi đến núi Thông Thiên của tập đoàn Hoành Không một chuyến thì sao?


- Đến đó để làm gì, chẳng lẽ trong tổ có nhiệm vụ. đồng chí Diệp Phàm đang ở tập đoàn Hoành Không, giao cho hắn là được làm gì phải phiền một ông già như tôi chạy đến đó.


Kế Viễn hỏi,


- Đến am Bạch Vân một chuyến Cung Khai Hà nói một chút chuyện vừa xảy ra.


- Không đi, am ni cô có thể tùy tiện đi không? Nếu truyền ra ngoài tôi không có mặt mũi làm người rồi. Kế Viễn không hề nghĩ ngợi trực tiếp từ chối.


- Đây là nhiệm vụ của tổ, anh giải quyết đi. Cung Khai Hà co rụt mặt không cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK