Nằm nghiêng trên giường, Diệp Phàm liếc mắt nhìn Phạm Xuân Hương một cái, cười nói:
- Xuân Hương, anh biết là các em có ý tốt, tuy nhiên anh không thể làm như vậy được. Nghiên Nhi còn có tương lai tốt đẹp, chúng ta không nên hủy hoại nó. Em kêu cô bé nên tranh thủ đọc nhiều sách, cố gắng phấn đấu thi đậu đại học, chuyện công việc sau này anh sẽ sắp xếp cho.
- Anh Phàm, đó là may mắn của Nghiên Nhi, làm sao có thể gọi là hủy hoại nó được.
Phạm Xuân Hương kia có tấm lòng muốn báo ân nhất thời vẫn chưa bình thường trở lại được.
- Em đó, lúc nào cũng lên gân lên cốt. Không nói chuyện đó nữa, mấy tháng này việc tu sửa đường thế nào rồi?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi, hắn vẫn muốn tìm hiểu việc sửa đường từ phía người dân trước.
- Rất thuận lợi, cái đường ở đập nước Thiên Thủy cơ bản hoàn thành rất nhanh. Phó chủ nhiệm Trương Quốc Hoa cũng rất là cố gắng, thường xuyên có mặt giám sát ở công trường, có khi còn gánh cả mấy gánh đất đá gì đó nữa.
Nghe nói Bí thư Cổ thường xuyên ở công trường mà huênh hoang khoác lác, nói rằng ông ta là trụ cột của Khu kinh tế Lâm Tuyền, là người làm đầu tàu gì đó.
Nghe thấy lời nói này phát ra từ miệng Phạm Xuân Hương, khóe miệng Diệp Phàm không tránh khỏi giật giật vài cái.
Thằng nhãi này thầm tự nhủ: “Xem ra cũng đến lúc kết thúc mọi việc rồi, người hái quả đào chính là Trương Quốc Hoa. Cái mà Cổ Bảo Toàn đang tính toán là cái gì? Không biết thái độ của Vệ Sơ Tịnh như thế nào …”
Nhớ tới việc phiền lòng này, hắn cảm thấy Cổ Bảo Toàn với mình giống như càng chạy càng xa. Rất có khả năng hiện giờ khi làm rõ ràng mọi chuyện ở khi kinh tế Lâm Tuyền thì mọi thành quả sẽ bị rơi vào túi của kẻ khác mất.
Diệp Phàm hung hăng mà ngắt nhéo ở trước ngực Phạm Xuân Hương, tuy là rất đau nhưng Phạm Xuân Hương vẫn cố gắng chịu đựng, không hề hé răng
Hình như cô nàng cũng đoán được cái gì đó nên nhẹ giọng mà an ủi:
- Anh Phàm, anh có chuyện buồn bực trong lòng đúng không?
Nói xong, liền đưa xuống phần dưới của hắn, nhẹ nhàng cầm lấy.
- Hay là kêu Nghiên Nhi tới đây đi
Một thanh âm khe khẽ nói.
- Không cần
Hắn lắc đầu, nghĩ ngợi.
Không ngờ lúc này điện thoại lại vang lên, truyền đến giọng nói của Lô Vĩ, , hơi có vẻ kích động nói:
- Đại ca, anh có muốn chuẩn bị gì không, ở huyện chuẩn bị có hoạt động lớn.
- Hoạt động lớn gì?
Cơ thể Diệp Phàm căng cứng lên, truy hỏi đến cùng.
- Nghe nói đến lễ Quốc Khánh sẽ điều chỉnh lại bộ máy Ủy viên thường vụ, chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện Vương Mạo Nhiên sẽ được thuyên chuyển ở thành phố, mà mới vừa thuyên chuyễn không lâu thì Trưởng ban Tuyên giáo Tạ Mạo Phát cũng đi luôn rồi.
Ở huyện bỗng nhiên trống ra hai cái chỗ Ủy viên thường vụ. Đại ca, anh nên chuẩn bị sớm đi, anh em chúng ta chắc chắn phải bắt nó ký hợp đồng rồi, em muốn lấy cái vị trí ở Ủy ban Chính trị Pháp luật kia, anh cũng nên tranh thủ cái ngai vàng Trưởng ban Tuyên giáo đi thôi, ha ha ha …
Lô Vĩ vẻ mặt vô cùng vui mừng nói.
- Ừ! Tuy nhiên, e rằng là sẽ khó đấy.
Diệp Phàm lại hỏi:
- Gần đây ở huyện có gì mà đột nhiên trống ra hai cái ghế Ủy viên thường vụ vậy?Hay là có người sớm hành động rồi?
- Em cũng vừa biết được tin tức này, chuyện những người khác em cũng không rõ lắm, đoán chừng là cũng không biết trước chúng ta bao nhiêu đâu!
Ở huyện trước mắt thì thấy vẫn rất yên lặng, lén lút thì lại càng không thể. Đoán chừng là ngày mai tin tức này sẽ được lan truyền, bốn đại gia tộc Phí, Tạ, Ngọc, Tiếu cũng sẽ tiến vào trạng thái khai chiến.
Thời gian chỉ có một tháng, đại ca phải nắm chắc lấy.
Lô Vĩ cười nói, ngược lại không thề nào khẩn trương được.
Gã ở thành phố có Phó chủ tịch thường trực thành phố Lô Trần Thiên chống lưng, hơn nữa hắn ta lại là trưởng phòng Công an đương nhiệm, vốn từ Cục trưởng Công an kiêm luôn Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật là chuyện thiên kinh địa lý. Đoán chừng là Vương Mạo Nhiên đi rồi thì cái vị trí kia chính xác là dành cho hắn ta rồi.
Mà bản thân mình nếu muốn cướp cái vị trí của Tạ Mạo Phát kia là tương đối khó khăn, đầu tiên là phải qua cửa của Cổ Bảo Toàn trước.
Tuy rằng là do Huyện Ngư Dương đề cử nhưng lên đến thành phố cũng chưa chắc được tán thành, nhưng mà con đường này mình nhất định phải đi
Bước thứ hai chính là phải đi vận động ở thành phố, hơn nữa mục tiêu chính là các vị Ủy viên thường vụ thành phố.
Diệp Phàm tan vỡ một chút, cảm thấy tương đối là không ổn. Trước mắt mấy vị Ủy viên thường vụ ở thành phố, có thể giúp hắn có Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tào Vạn Niên có tình cảm rất tốt với hắn, chắc chắc là ông ta sẽ thiên vị cho mình.
Ngoại trừ điều này, Lô Trần Thiên có Lô Vĩ giật dây, có sáu khả năng sẽ hướng về phía mình.
Tuy nhiên bây giờ là tình huống đặc biệt, bởi vì Lô Vĩ cũng đang tranh thủ cái vị trí của Vương Mạo Nhiên kia, về việc này có lẽ là dù cho Lô Trần Thiên có ý muốn giúp mình đi nữa thì cũng phải cân nhắc lo lắng một chút, nhưng trước tiên là cũng phải dốc hết sức để giúp Lô Vĩ trước đã.
Cho nên, bởi vậy, đoán chừng là Lô Trần Thiên bên kia cũng chẳng làm trò làm gì.
Mà Phó bí thư Thành ủy Tạ Quốc Trung bên kia thật ra là có thể kêu Mị Nhi ra mặt, xem ra là có thể không thông các điểm mấu chốt rồi.
Tuy nhiên bây giờ là tình huống tế nhị, nghe nói các Ủy viên thường vụ ở thành phố cũng là cấu kết với nhau, Tạ Quốc Trung dù có không giúp chính mình cũng khó có thể nói được, trừ khi chính mình tỏ rõ thái độ quyết tâm đi theo Tạ Quốc Trung đoán chừng còn có hy vọng, bẳng không cũng là vô ích.
Phải biết rằng vốn đã nghe nói Tạ Mạo Phát chính là do Tạ Quốc Trung muốn hắn ta đến Ngư Dương, đến Ngư Dương chính là vì đến phối hợp với Trưởng ban Tổ chức cán bộ Miêu Phong đã đến trước một bước, tăng thêm quyền lực ở bộ máy chính quyền Ngư Dương.
Nào ngờ rằng Tạ Quốc Trung rất xui xẻo, Bí thư thành ủy Chu Càn Dương này sau một hồi đến thành phố, cũng chẳng biết là đã dùng thủ đoạn gì, mới có mấy tháng đã tống cổ Tạ Mạo Phát quay về thành phố.
Hiên tại, thân tín của Tạ Quốc Trung ở thành phố cũng chỉ còn lại Miêu Phong. Trước mắt là Tạ Quốc Trung khẳng định là không muốn thừa nhận thất bại.
Nếu chính mình có thể tỏ thái độ, hơn nữa có Tạ Mị Nhi đứng sau giật dây, đoán chứng Tạ Quốc Trung có thể chắc chắn đến tám phần là sẽ lựa chọn mình làm con cờ của lão tại Ngư Dương này.
Còn có một mục tiêu nữa đó chính là Trưởng ban thư ký Phí Ngọc, lần trước nhờ ông anh Vu Kiến Thần làm trung gian giới thiệu đã nhận Phí Ngọc này làm chị kết nghĩa rồi, đương nhiên lúc đó cũng là do thuận miệng mà thành thôi.
Cũng không biết người ta đường đường là một đại Trưởng ban thư ký có thừa nhận hay không. Tuy nhiên, lần trước ở công trình ghềnh Quỷ Anh chính mình làm chủ quản lãnh đạo không có kháng án Phí gia với công ty Võ Thần, coi như là đã nể mặt Phí Ngọc rồi, cũng không biết là mối ân tình này Phí Ngọc có trả lại cho mình hay không.
Tuy nhiên, Diệp Phàm đã quyết định, bất kể như
thế nào đều phải cố gắng tranh đấu. Dù sao lúc trước cũng đã nhờ anh Vu mà kết nối được với tuyến này . Đi theo con đường này còn có chút hy vọng, có lẽ khoảng 30%.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Tào Anh Bồi cũng là một trong những đối tượng mà Diệp Phàm cần tranh thủ. Trước đây ở đại học Hải Giang, giáo sư Lan Cơ Văn có lộ ra, nói rằng Tào Anh Bồi cũng là một trong những môn sinh mà giáo sư rất hài lòng.
Tính ra thì mình và hắn ta vẫn là quan hệ “sư ca sư đệ”, tuy nhiên, cho tới nay Diệp Phàm cũng chưa đi tuyến này, bởi vì Diệp Phàm muốn đợi đến lúc cần dùng rồi mới đi.
Tuy nhiên, hiện tại đi chạy chọt có lẽ ng ta sẽ nghĩ mình quá tham công danh và lợi lộc, tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn là quyết định, bất kể thế nào, phải chạy chọt thì chạy chọt, nhận thức quan hệ lúc này, cái gì có thể làm phải làm.
Cuối cùng chính là tư lệnh quân đội phân khu Thành phố Cố Minh Khải, trước kia còn giống như vì chính mình nói quá thêm mấy câu, lúc đó tất nhiên là vẫn nể mặt Tề Chấn Đào.
Thực ra lúc đó Tề Thiên có ý nhờ cha mình, lần này hay là kêu Tề Thiên ra mặt, xem có thể tranh thủ được sự ủng hộ của ông ta không.
Như vậy là đã tính toán đêu ra đấy từ trên xuống dưới, Tào Vạn Niên, Phí Ngọc, Tào Anh Bồi, Cố Minh Khải cộng lại cũng không quá bốn phiếu.
Với lại bốn phiếu này cũng vẫn chưa chắc chắn lắm. điều Diệp Phàm lo lắng nhất là cho đến tận bây giờ, vẩn chưa có liên hệ gì với Bí thư Thành ủy Chu Càn Dương, Chủ tịch thành phố La Hạo Thông.
Tuy nói là trước kia hai vị này là đầu sỏ bởi vì nguyên nhân Tề Chấn Đào cũng đã tới đập chứa nước núi Bà La, nhưng thời điểm này là bởi vì có Tề Chấn Đào ở đó. Hiện tại thì Tề Chấn Đào không có ra mặt, có lẽ là người ta đã quên mất tên tiểu lâu la nhỏ bé như mình rồi.
Nếu như đi tới Tề Chấn Đào, Diệp Phàm cảm thấy tạm thời là chưa phải lúc, không đáng, đây là lãng phí nguồn tài nguyên lớn.
Thép tốt thì phải dùng ở chỗ cần thiết nhất, Tề Chấn Đào khẳng định phải chờ đến lúc mình thăng chức cục trưởng thì mới là lúc mấu chốt nên dùng, chỉ là một Ủy viên thường vụ Huyện nhỏ như vậy mà dùng thì quả thật là rất đáng tiếc.
Ở tỉnh có một chỗ dựa vững chắc như vậy, con đường nhờ Tống gia cũng đã kẹt rồi. Diệp Phàm lại có chút hối hận vì những lời nói với Tào Mai Phương hơi quá, lúc ấy Tào Mai Phương ở Bát Bảo các đã đáp ứng là sẽ nhanh chóng giúp đỡ mình một lần.
Làm điều kiện để mình cắt đứt quan hệ với Trinh Dao, lúc đó chính mình cũng chưa cân nhắc suy nghĩ đã thẳng thắn từ chối. Bây giờ nghĩ lại, ở thời khắc mấu chốt, Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tống Sơ Kiệt đã phát biểu một câu, việc kia tuyệt đối có thể khiến cho mình chạy gãy chân.
“Được rồi, nếu đã nói thế, mình cũng không tin là không có sự đề bạt của Tống gia thì mình” sẽ không được đề bạt.
Diệp Phàm trong lòng hung hăng mắng thầm một câu.
Quyết định chủ ý, Diệp Phàm cũng đã phục hồi lại tinh thần, đột nhiên cảm giác thấy dưới khố hạ có một hồi cảm giác tê dại, một hồi cảm giác tê dại thật lớn khiến cho Diệp Phàm không kìm nổi mà thốt ra thành tiếng, kèm theo một cỗ khí nóng phun ra.
Cúi đầu xuống thì nhìn thấy, đôi môi màu hồng của Phạm Xuân Hương kia đang gắng sức mà làm.
- Ôi!
Cất lên một tiếng thở dài, hắn lập tức đem Xuân Hương ôm vào lòng, trong lòng cảm thấy thật thoải mái và sảng khoái.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm triệu tập một cuộc họp tạm thời, nghe người phụ trách các khâu của khu kinh tế báo cáo công việc.
Sau đó lái xe đi một vòng tới tất cả các công trình hạng mục của Bản quy hoạch mạng lưới giao thông Lâm Tuyền, đến buồi tối mới lái xe một vòng trở về, người ở chỗ đang sửa đường cũng mau chóng giải tán.
Xét toàn diện thì tình huống cũng không đến nỗi tồi, một số vấn đề nhỏ ở địa phương được Diệp Phàm đưa ra chỉnh đốn và cải cách cách xử trí, yêu cầu tất cả các vị lãnh đạo nhất định phải phối hợp ký hợp đồng sửa chữa đoạn đường cho tốt, chú trọng về chất lượng, hơn nữa lại càng không thể ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.
Tuy nhiên, khi xe đến thị trấn Quy Hồ, Hạ Giai Trinh sau khi báo cáo công tác xong liền mời Diệp Phàm đến văn phòng cô ngồi.
- Sao thế Giai Trinh, lâu rồi không gặp có phải là muốn thưởng cho anh một nụ hôn để an ủi nỗi khổ tương tư không?
Diệp Phàm bật cười ha hả, đương nhiên là để giảm bớt nỗi sốt ruột đang cồn cào trong lòng.
- Chẳng đứng đắn tí nào.
Trên mặt Hạ Giai Trinh lập tức ửng hồng, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, quả thật là trông rất quyến rũ mê người.
Trư ca lại rất không chịu thua kém mà thầm nuốt một ngụm nước miếng nhỏ. Trong lòng thầm nhủ:
“Giai Trinh tuy lớn hơn mấy tuổi, tuy nhiên khi chất phụ nữ cũng theo tuổi mà tăng lên, càng ngày càng mê người.”
Khi mang trà đến, lưng áo cùi thấp xuống, cái rãnh thật sâu trước ngực Hạ Giai Trinh lộ ra trước mặt “Trư ca”, nhìn thấy Trư ca có chút thô tục thì ngoắc ngoắc ánh mắt, cô hừ một tiếng nói:
- Chủ nhiệm Diệp, anh là lãnh đạo của tôi đấy, như vậy đối với nhân viên nữ là không được đâu.
Sau khi nói xong thì cười ra thành tiếng, kỳ thật trong lòng Hạ Giai Trinh mà nói, cũng không hế khước từ ánh mắt sỗ sàng của Diệp Phàm, ngược lại trong lòng còn có một cảm giác không thể diễn tả được, giống như mong muốn mang chính cơ thể mình hiện ra trước mắt hắn vậy.