Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Phi Phi, con thực sự nhẫn tâm bỏ đi sao, Phi Phi...

Lúc này một, một phụ nữ tướng mạo tương đối giống Cổ Phi Phi chảy nước mắt nói, sau đó nhìn chồng là Cổ Thiên Tắc nói:

- Thiên Tắc, Phi Phi chỉ là nhất thời hồ đồ, anh đừng nói những lời đó.

- Không phải nói nữa, từ nay về sau, Cổ Thiên Tắc tôi không có đứa con gái bất hiếu này. Cút!

Cổ Thiên Tắc chỉ Cổ Phi Phi quát.

- Con đi đây.

Cổ Phi Phi xoay người bỏ đi.

- Phi Phi mày sẽ phải hối hận, đến khi đó đừng có cầu xin Cổ gia, ta sẽ không gặp mày đâu. Mày có chết ở bên ngoài cũng không liên quan gì đến tao.

Cổ Thiên Tắc quát, xem ra rất là tức giận.

- Yên tâm, tôi tin người anh em của tôi Vương Long Đông sẽ làm cho cô ấy sống những ngày tốt đẹp. Về Cổ gia, tôi chỉ muốn nói một câu, nhất định hối hận sẽ là các người.

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

- Ngươi là cái quái gì mà ở đây nói lung tung.

Cổ Tráo Đức mắng Diệp Phàm.

- Chủ tịch của Kinh Đô Cổ Tráo Đức có phải không?

Lúc này, Phí Nhất Độ đột nhiên lên tiếng hỏi Cổ Tráo Đức.

- Chàng trai trẻ, cậu định làm gì?

Cổ Tráo Đức càng hung hăng hơn “hừ” với Phí Nhất Độ một tiếng.

- Tôi không muốn làm gì, tuy nhiên ngày này năm sau Kinh thành sẽ không còn thấy Khách sạn Kim Đô nữa.

Phí Nhất Độ vẻ mặt lạnh lùng nói.

- Dựa vào ngươi sao?

Cổ Tráo Đức tỏ vẻ khinh thường nhìn Phí Nhất Độ.

- Không sai.

Phí Nhất Độ cười khẩy.

- Có khí phách, Cổ Tráo Đức ta sẽ đánh cược với tiểu tử ngông cuồng, kiêu ngạo không biết trời cao đất dày là gì.

Cổ Tráo Đức đã bị trọc tức, mồm miệng đã không còn tỉnh táo nữa.

- Chắc chắn tôi thắng thôi.

Phí Nhất Độ thản nhiên nói.

- Kim Đô sẽ mãi mãi sừng sững ở Kinh thành, ngày này năm sau nếu không thấy Kim Đô nữa. Cổ Tráo Đức ta sẽ viết ngược lại.

Cổ Tráo Đức tỏ thái độ kiêu ngạo.

- Ngày này năm sau nếu Kinh thành còn có Khách sạn Kinh Đô của các người thì ngươi gọi ta là Độ Nhất Phí là được rồi.

Phí Nhất Độ cũng lạnh lùng nghiêm mặt nói.

- Đồng ý!

Cổ Tráo Đức đưa tay ra, Phí Nhất Độ cũng không chậm trễ. “Bộp” một tiếng, bàn tay của hai người đập vào nhau kêu trên không trung.

- Tôi làm chứng.

Lúc này Nam Vân Cương ánh mắt khinh thường liếc nhìn Phí Nhất Độ.

- Tôi cũng làm chứng, ngày này năm sau nếu kinh thành vẫn còn Khách sạn Kinh Đô, các người gọi tôi là Phàm Diệp cũng được.

Diệp Phàm thản nhiên nói.

- Chúng tôi đều làm chứng, gọi tôi là Bàng Nhân Vương.

Vương Nhân Bàng vẻ mặt tươi cười nói.

- Gọi tôi là Quân Tồn Lam.

Lam Tồn Quân cũng nói.



- Chỉ cần các người có bản lĩnh làm việc này. Gọi tôi là Hồng Tuyết cũng được.

Tuyết Hồng cũng thêm vào. Bên dưới Xa Thiên cũng nói xen vào. Thấy đám người bên kia đồng lòng như thế, Nam Vân Cương và Cổ Thiên Tắc sắc mặt u ám.

- Nam Vân Thiên Mi, cái tên này nghe rất hay. Quái lạ, cô ta và Nam Vân Cương có quan hệ gì? Hình như không thích hắn ta.

Vừa ra khỏi Hoàng Thanh Viên, Thiên Thông không khỏi thắc mắc.

- Người con gái này rất lợi hại, Diệp Phàm, anh đoán xem thân thủ của cô ta đạt đến trình độ nào?

Lam Tồn Quân cũng không kìm nổi hỏi.

- Thân thủ của Nam Vân Tiếu Tiếu có lẽ là thập nhị đẳng, còn cô gái đó chắc chắn còn lợi hại hơn cả ông ta.

Diệp Phàm suy nghĩ nói.

- Trời ạ, lẽ nào là cảnh giới trong truyền thuyết?

Thiên Thông thè lưỡi, vẻ mặt hâm mộ.

- Tôi cảm thấy sự khống chế và vận dụng nội công cấp độ cao nhất của thập nhị đẳng không thuần thục bằng cô ta. Có lẽ tiền bối Xa Nhất Đao cũng không làm được. Cô gái đó, nếu đoán không nhầm có lẽ không thua kém gì Tiêu Sắt Nhất của phái Hoa Sơn. Bán Tiên Thiên Cường giả trong truyền thuyết.

Diệp Phàm có chút buồn bực nói.

- Ha ha ha…

Thiên Thông với cái mặt sưng cười ầm lên.

- Cười cái gì chứ?

Vương Nhân Bàng không bằng lòng lườm Thiên Thông đang cười trên nỗi đau của người khác.

- Không phải là cười anh, là tôi cười anh Diệp. Có thấy không, trước khi cô gái này xuất hiện thì anh Diệp tài sắc của chúng ta có thể gọi là đẹp trai lại có tài.

Bây giờ thì sao, so không bằng với cô gái đó rồi có phải không nào? Tuổi tác của người ta như thế, có lẽ gần bằng anh Diệp.

Người ta lợi hại như thế, anh Diệp bị cô ta đùa giỡn như làm xiếc với khỉ. Thực sự là khiến người ta hả lòng hả dạ.

Thiên Thông nhếch miệng cười.

- Không chừng cô ta chỉ là bảo dưỡng tốt, biết đâu đã 50, 60 tuổi rồi, làm sao có thể so sánh được với Diệp ca ca của ta được.

Tuyết Hồng bất mãn trừng mắt lườm Thiên Thông. Ánh mắt nhìn liếc qua Tuyết Nha, bởi vì Tuyết Nha cũng hơn 30 rồi, nhìn thì lại như một cô bé. Đây là có liên quan với “Mặt đồng tử” của Tuyết gia.

- Không thể nào. Cô gái đó, chắc chắn không thể quá 30 tuổi. Trước mặt cô ta Diệp Phàm cái gì cũng không bằng!

Hôm nay Thiên Thông không “ép chết” Diệp Phàm thì sẽ không im miệng.

- Ta cái gì cũng không bằng, tuy nhiên nếu muốn đùa giỡn Thiên Thông cậu thì năng lực này có thể có phải không nào, hay là chúng ta chơi một chút ở đây nào?

Diệp Phàm lạnh lùng liếc nhìn y, “hừ” nói.

Hơn nữa, cổ tay Diệp Phàm động đậy, khiến Thiên Thông sợ vội vàng nấp phía sau Tuyết Nha, nói:

- Ai nói muốn đánh với người biến thái như anh, tôi lại chẳng phải là kẻ tự làm khổ mình.

- Im cái miệng thối của cậu lại, nếu không, cậu sẽ biết thế nào là vui mừng đấy.

Diệp Phàm đột nhiên bực tức.

- Chỉ biết ăn hiếp những người thật thà chúng tôi.

Thiên Thông lẩm bẩm một câu bất mãn, tuy nhiên cũng không dám trọc tức Diệp Phàm nữa.

- Các anh nói người thần bí xuất hiện sau cùng đó là ai? Đó mới là đại cao thủ thực sự. Có nhìn thấy không, người gọi là Nam Vân Thiên Mi trước mặt người đó cũng như khỉ làm xiếc mà thôi. Ôi, thời buổi giờ thân thủ chúng ta cũng bình thường, phải đột phá và đột phá thì mới được.

Vương Nhân Bàng có chút buồn bực nói.

- Ôi, Bán Tiên Thiên cũng là một con khỉ. Thất, bát đẳng như chúng ta đến con khỉ cũng không bằng.

Lam Tồn Quân cũng có chút buồn bực thở dài.

- Nam Vân gia thật là thần bí, đã có cao thủ như thế có lẽ thực lực cũng không thua gì cái gọi là danh môn đại bang phái Hoa Sơn. Kỳ lạ, trước kia chưa từng nghe nói về gia tộc này.

Diệp Phàm có chút khó hiểu.

- Chân nhân bất lộ tướng, giống như Nam Vân gia. Tuy nhiên, mối thù này đã kết rồi.

Tôi đoán rằng Nam Vân gia sẽ không bỏ qua như vậy đâu. Hôm nay chúng ta đưa được Phi Phi đi, Nam Vân gia cũng đã bị mất mặt rồi.

Chúng ta trở về phải tăng cường luyện công, càng sớm càng tốt phải tăng được cấp độ mới được. Bằng không bị đánh sẽ là chúng ta.



Lam Tồn Quân vẻ mặt rất thận trọng nói.

Khi trời chập choạng tối ngày hôm sau, Diệp Phàm vội vàng chạy đến Phong Châu.

Nghe nói Đế Vương Giám đã được mang về rồi, Hoa Đông Thành rất cảm động chảy nước mắt, Hoa gia viện và khu Nguyệt Hồ đều treo đèn lồng lớn màu đỏ. Làm long trọng giống như đón năm mới.

- Cảm ơn anh trợ lý Diệp, Đông Thành suốt đời không quên ơn của trợ lý Diệp đối với Hoa gia.

Hoa Đông Thành quá cảm động, nước mắt chảy ra khi đón lấy Đế Vương Giám từ tay Diệp Phàm.

Hơn nữa, ông ta lập tức quỳ xuống.

- Đừng làm thế Hoa đương gia, xin ông đứng dậy nhanh đi.

Diệp Phàm vội vàng đưa tay ngăn Hoa Đông Thành không để ông ta quỳ.

- Không được, trợ lý Diệp, anh hãy để Đông Thành tôi cảm ơn anh một chút. Tâm nguyện hàng trăm năm của Hoa gia chúng tôi xem như đã được hoàn thành. Trợ lý Diệp, anh là đại ân nhân của Hoa gia chúng tôi, ba bái này không thể không bái. Đây là tôi thay mặt cho Hoa gia cảm ơn trợ lý Diệp.

Hoa Đông Thành vô cùng cứng rắn, nhất định phải quỳ xuống.

- Trợ lý Diệp, anh hãy để cha tôi hoàn thành tâm nguyện này đi.

Hoa Hướng Bắc cũng đã quỳ xuống.

Cứ như thế đỡ Đế Vương Giám quỳ từ trên cầu Đá của Nguyệt Hồ đi về đến đại sảnh trong nhà.

Còn mấy trăm nhân mã của Hoa gia nhìn thấy đương gia Hoa Đông Thành làm như vậy thì ai còn dám đứng nữa, lập tức mấy trăm người cùng quỳ xuống đi. Tất cả đều tỏ ra rất long trọng và thành kính rước Đế Vương Giám về.

- Ôi, một cái chìa khóa bằng xương để mở Huyết Trích Tử mà thôi. Bọn họ cũng làm như là bảo bối, cho rằng thực sự là của Hoàng thượng gì gì đó nữa. Người đời đều buồn cười chỉ có mình tôi là tỉnh táo.

Nhìn cảnh tượng long trọng đó, Diệp Phàm trong lòng cũng cảm thấy rất xúc động.

- Tên này cũng thật là kỳ lạ, không ngờ đã giúp Hoa gia tìm lại được Đế Vương Giám.

Chủ tịch mặt trận tổ quốc địa ủy Phong Châu Thái Quy Diêu có chút buồn bực lắc đầu liếc nhìn nhân vật số một Thái Lượng một cái.

- Giẫm phải phân chó mà thôi.

Phó Chủ tịch thường vụ Trương Yểu lạnh lùng nói.

- Thế thì phải làm thế nào?

Thái Lượng tức giận nói, uống một ngụm trà lớn.

- Bí thư Thái, anh không thấy sự cung kính của Hoa Đông Thành đối với tên đó hay sao. Thiếu chút nữa thì gọi là “ông nội Diệp” rồi.

Có lẽ, từ nay về sau họ Diệp kia đã khuất phục được Hoa gia rồi. Việc này nếu xảy ra, dưới sự giúp đỡ to lớn của Hoa gia, nếu thực sự thống nhất được thị trường vật liệu da.

Lại thêm tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đầu tư vào. Vậy chúng ta chẳng phải là thua cờ rồi sao.

Ủy viên địa ủy Phó chủ tịch Trần Bân có chút lo lắng.

- Lo cái gì, một mình Hoa gia muốn thống nhất thị trường vật liệu da ở Phong Châu cũng không phải dễ dàng. Việc này nói thì dễ làm thì khó. Hoa gia tuy có danh tiếng về vật liệu da. Nhưng cạnh tranh quá quyết liệt, những hộ kinh doanh khác chưa chắc đã đồng ý chịu thua thiệt. Đến lúc đó, việc này có lẽ lại có kịch hay để xem.

Thái Quy Diêu có cách nhìn của riêng mình lắc đầu.

- Ôi…

Thái Lượng thở dài, liếc nhìn mọi người nói:

- Thực ra, việc này nói ra trong lòng tôi cũng rất mâu thuẫn. Từ thực tế bản thân mà nói chúng ta nên hỗ trợ hắn ta hoàn thành việc này. Nói tóm lại cũng đều là vì địa khu Phong Châu của chúng ta. Nhưng…

Nói đến đây Thái Lượng dừng lại.

- Tên đó thực không thức thời, đến lúc thực sự hoàn thành việc này có lẽ chúng ta một ngụm canh cũng không có để mà húp.

Việc này nhất định phải làm, nhưng không phải do hắn làm chủ soái, mà phải do Phong Châu chúng ta, do anh Bí thư Thái đứng đầu đi làm mới đúng.


Hắn là cái quái gì, cho rằng khoác lên vỏ “trợ lý” là có thể đến chỗ 5, 6 người chúng ta.


Phong Châu này còn có Bí thư Thái chủ quản, không phải là Diệp Phàm hắn.


Trương Yểu rất kích động, tự nhiên nịnh nọt.


- Trương lão đệ, không thể nói như vậy được. Tốt xấu gì cũng là trợ lý Chủ tịch tỉnh, “quan lớn hơn một cấp đè chết người” lẽ nào cậu chưa nghe thấy sao? Hơn nữa, hắn cũng là lãnh đạo của Thái Lượng ta, chúng ta phải tôn trọng lãnh đạo mới được.


Thái Lượng vẫn tỏ ra đạo mạo giả tạo.


- Hoa gia đã tổ chức rất náo nhiệt, nghe nói Hoa Đông Thành lão đồ cổ này đã quỳ trước mặt trợ lý Diệp. Xem ra, năng lực của trợ lý Diệp cũng không phải là bình thường đâu.


Trưởng ban Tuyên giáo Địa ủy Phong Châu Đổng Thanh Thanh tỏ ra khâm phục nói với Chủ tịch địa khu Lâm Cường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK