Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thôi vậy lần này nếu có cơ hội tôi sẽ nhắc đến với lãnh đạo. Tuy nhiên, hi vọng không cần ôm quá lớn, có lẽ có năm mươi phần trăm cũng không tệ rồi.

Bởi vì, dù là Cung Khai Hà tôi cũng không thể ăn tết ở tuổi này. Cấp trên tuy luôn nói là trẻ hóa đội ngũ cán bộ.

Nhưng, Diệp Phàm là một người quá trẻ. Nếu hiện giờ hắn ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, thì Cung Khai Hà tôi khẩu chiến với các Ủy viên quân ủy cũng phải nắm được cái "Trung tướng" này.

Nhưng ngay cả cơ sở khẩu chiến tôi cũng không có. Cung Khai Hà nói.

- Con mẹ nó Kế Viễn cũng văng tục rồi, đó là không thể nhịn được nữa.

- Lập tức thông báo Trương Ẩn Hào, Vương Nhân Bàng và Bao Nghị Cung Khai Hà vừa chạy đến chỗ Chánh văn phòng vừa nói.

Mục tiêu thứ nhất, Kim Lăng Nam Vân.

Buổi chiều ngày hôm sau, Diệp Phàm không lịch sự đứng trước cửa nhà của nhà Nam Vân.

- Sao cậu lại đến đây? Vừa thấy Diệp Phàm đứng trước cửa, lão quản gia của nhà Nam Vân sợ tới mức hoảng hồn, dẩu môi hỏi.

- Lão quản gia, ông lập tức thông báo cho nhà Nam Vân một tiếng, nói Diệp Phàm đến muốn lấy lại đồ đạc của mình rồi. Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh nhìn Nam Vân Chu.

- Tgd, cậu đừng đến quấy rối nữa. Ông chủ đã nói, nếu làm loạn lần nữa, sẽ không có may mắn như lần trước rồi. Nam Vân Chu bình tĩnh lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

- Hãy bớt nói nhảm đi, Nam Vân Cương không ra tôi sẽ không khách khí. Diệp Phàm cũng hừ lạnh một tiếng.

- Không khách khí, không khách khí cậu muốn làm gì? Lúc này Nam Vân Cương đi ra.

- Tôi lần này dám đến là có lý do. Diệp Phàm thản nhiên nói.

- Ha ha ha Đột nhiên một tiếng cười cuồng ngạo truyền đến từ đường nhỏ, không lâu Nam Vân Tiếu đến trước mặt Diệp Phàm nói - Người thanh niên, lời này không phải cậu nói.

Mấy lần trước nhà Nam Vân tha cho cậu, đã là tốt bụng rồi. không thể tưởng được cậu thật đúng là không biết phân biệt, một lần nữa đến đây quấy rầy.

Lần này tôi nhất định phải lấy hai chân của cậu, tránh việc cậu lần sau đến đây quấy rối.

- Vẫn là ông cụ nói đúng, đối với đồ chó không biết phân biệt này, hai đùi xem như đã nhẹ rồi.

- Lời tôi muốn nói với ông cũng không khác mấy. Đến, trước tiên ăn một bạt tai của tôi rồi nói sau. Diệp Phàm hừ nói quăng một cái tát đến.

Bởi vì Nam Lăng Hậu có nói ua, thời điểm thích hợp cho Nam Vân gia một ít áp lực là chuyện tốt. Ngày ngày trôi qua an nhàn các đệ tự hậu bối không chịu khổ được rồi.

Một tiếng tát trong trẻo vang lên. Tuy nói Nam Vân Tiếu đẳng cấp 12 đưa tay kéo con trai ra nhưng vẫn không nhanh tay bằng Diệp Phàm.

Nam Vân Hồng kêu lên thảm thiết một tiếng, bị cái tát của Diệp Phàm quăng xa hơn mười mét, lập tức hai má trong nháy mắt liền sưng to lên gấp đôi, nhìn qua giống như bánh mì được thổi phồng vậy.

- Thằng nhóc, dám đánh người của nhà Nam Vân. Nam Vân Tiếu tức giận rồi, tung người lên, một quyền Nam Đảo Hoàng Long hướng về phía tim của Diệp Phàm.

- Đánh tiểu nhân tôi tiếp tục đánh. Diệp Phàm khí thế cao ngất, lại vung tay tát một cái về phía mặt của Nam Vân Tiếu.

Bốp một tiếng giòn tan vang lên.

Cả người Nam Vân Tiếu trên không trung muốn đứng yên nhưng cuối cùng vẫn không thể đứng yên.



Bị Diệp Phàm tát một cái từ trên không trung lăn quay trên bãi cỏ. Nam Vân Tiếu nghiêng lệch vài bước.

Tuy nhiên, Diệp Phàm tát quá mạnh, làm cho đầu lão chúi vào cỏ, giống như một con đà điểu không đầu.

- Lão gia. Nam Vân Cương tức giân đến mức bổ nhào cả người vào phía trước, một cước đá hướng Diệp Phàm.

Rầm một tiếng giòn tan.

Ba đời của nhà Nam Vân đều bị Diệp Phàm tát lăn ra đất rồi.

Lập tức những người nhà Nam Vân tất cả đều sợ ngây người. Có lẽ đều khiếp sợ vì đã nhiều năm không gặp người lợi hại như vậy.

- Lên đánh chết tạp chủng, tiểu thư lập tức tới ngay rồi. Người nhà Nam Vân hét lớn, một đám kén côn bổng vây về phía Diệp Phàm.

- Ha ha ha, đến thật tốt, đánh cho sảng khoái. Diệp Phàm cười vang, tay năm tay mười, tiếng bốp bốp bốp vang lên

Không lâu, mấy đồng chí nhà Nam Vân ngã xuống đất kêu lên thảm thiết.

- Ai khóc lóc om sòm ở nhà Nam Vân thế? Lúc này một bóng trắng lao ra, vời đến phía Diệp Phàm.

- Cút đi! Diệp Phàm không nói hai lời, cả người tên này bay đập vào núi giả, tiếp tục bắn xuống đất.

- Mày là đồ khốn khiếp, dám đánh nó. Lúc này một giọng nữ vang lên, một người con gái mặc y phục màu xanh bay ra về phía Diệp Phàm.

- Em gái, dữ dội như vậy mong manh để làm gì? Diệp Phàm cười khan một tiếng, níu roi lại.

Cô gái kia không hề nhúc nhích, tức giận đến mức nhìn, người áo trắng nằm dưới đất kêu lên - Hả, anh không phải anh Diệp sao?

Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn, lập tức cũng trợn tròn mắt. Cảm giác như vừa rồi đánh vào chính mình làm mông đập và núi giả. Người thanh niên áo trắng là người đàn ông si tình gặp ở Thôn Cát Gia nhà họ Tuyết tên là Nam Vân Hậu.

Lúc ấy người này rất thích em gái Tuyết Thanh của Tuyết Hồng, có biệt hiệu là "nữ hoàng bướng bỉnh". Không thể tưởng tượng được hai người này lúc này thật đúng là tốt lên.

- Thật là cậu, chị dâu tôi rồi, đồ háo sắc. Tuyết Thanh tức giận ném roi, chỉ vào Diệp Phàm mắng.

- Nói chuyện đứng đắn chút, Diệp Phàm tôi khi nào thì háo sắc. Diệp Phàm nghiêm mặt hừ nói.

- Còn không phải sao, tôi nghe chị nói qua rồi. Hồng Diệp Bảo của anh đều thành ổ mỹ nhân rồi. Ngay cả người quét rác dọn nhà vệ sinh cũng là tiểu thư khuê các đi ra từ các gia tộc lớn.

Chị nói Diệp Phàm anh là nhiều năng lực, là đại quan, gác cửa đều là cao thủ, ngay cả cảnh sát cũng không dám vào.

Anh là phần tử háo sắc điển hình. Tuyết Thanh thật đúng là lợi hại, thiếu chút nữa phê bình Diệp Phàm thành ma háo sắc rồi.

- Tuyết Thanh, nói ít một chút, tôi tin anh Diệp không phải là người như thế. Lúc này Nam Vân Hầu chân thấp chân cao đã đi đến, nhìn Diệp Phàm hỏi - Anh Diệp, đây là anh có ý gì? Sao lại cùng người nhà tôi thành cái dạng này?

- Ân oán trong chuyện này nhất thời cũng không thể nói rõ ràng. Tuy nhiên, Diệp Phàm tôi làm việc tuyệt đối là không phải cố tình gây sự, tôi đến lấy lại đồ đạc của mình. Diệp Phàm nói, sau đó nhìn Nam Vân Tiếu một cái nói tiếp - Đây là báo thù cho việc mấy lần trước mấy người làm nhục tôi, hiện giờ ân oán của chúng ta.

Ông trả thanh tiểu kiếm cho tôi tôi không nói hai lời lập tức chạy lấy người, từ nay về sau trừ phi nhà Nam Vân các ông cầu tôi, nếu không Diệp Phàm tôi sẽ không đến.

- Cha, nếu cầm thì trả cho họ đi. Nam Vân Hậu hỏi.

Rầm một tiếng, Nam Vân Hậu bị Nam Vân Tiếu tát một cái - Mày ăn cây táo rào cây sung, mấy năm đều điên khùng bên ngoài.

Hiện giờ vừa về đến chính là giúp người ngoài. Mày có phải người nhà Nam Vân không? Một chút liên sỉ đều không có.



Xấu hổ cho mày đi du học nước ngoài, não bị rác rưởi giặt sạch đúng không?

- Con tin anh Diệp là quân tử, nhà Nam Vân chúng ta là đại gia tộc. Lấy đồ đạc của người ta làm gì? Nam Vân Hậu vuốt hai má phản bác.

- Mày còn nói, tao đánh chết người con bất hiếu như mày. Nam Vân Tiếu cực kỳ tức giân, lại vung tay lên.

- Lão già kia, ông hung ác gì thế, ông còn dám đánh anh ta, tôi với ông bỏ rồi. Lúc này Tuyết Thanh trừng mắt ngăn trước mặt Nam Vân Hậu.

- Cô bé đây là việc của nhà Nam Vân chúng ta, tránh ra cho tôi. Nam Vân Tiếu biết thân phận của Tuyết Thanh cho nên, thái độ không tệ.

- Ít nói lời vô nghĩa thôi, nếu không lấy đồ của tôi ra đây, Diệp Phàm tôi không ngại làm ác nhân hủy đi nhà Nam Vân các ông.

Diệp Phàm nghiêm mặt hừ nói.

- Họ Diệp kia, thật là uy phong. Lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên, không phải Nam Vân Thiên Mi còn ai nữa.

Cô mặc bộ đồ trắng đứng trên một tảng đá trên núi giả, khinh thường nhìn Diệp Phàm một cái.

Sau đó hừ nói - Lần trước bị đánh còn chưa đủ sao? Bây giờ còn muốn đến tìm vạ. Cậu muốn tìm vạ cũng đúng, lần này cũng, lần này cũng không thể có may mắn như lần trước rồi.

- Lần nay ai tìm vạ cũng không nhất định, tôi rất thích đánh lỗ đít đấy, đến lúc đó đàn bà như bà có lẽ phải xấu hổ. Diệp Phàm hừ lạnh một cái, lần này nhất định phải hãnh diện một hồi, bởi vì bị Nam Vân Thiên Mi ức hiếp đã rất thảm rồi.

- Họ Diệp kia, loại vô sỉ này cậu cũng dám nói ra, đến đây đi, lần này tôi nhất định lột hết quần áo của cậu ném trên đường cái Kim Lăng để mọi người dân thành phố đều có thể đến xem Chủ tịch Hoành Không trần truồng. Nam Vân Thiên Mi nhướng mày chọc tức.

- Đúng vậy, Thiên Mi, ném trên đường cái rất tốt. Đến lúc đó tôi tìm đám chó đến chụp hình tuyên truyền một chút. Nam Vân Tiếu không ngờ cũng nói những lời này.

Nam Vân Thiên Mi vừa động, một dải lụa ngũ sắc bay ra bốn phía hướng về phía Diệp Phàm.

Diệp Phàm không nhúc nhích, con dơi phát triển lớn hơn không ít nhẹ nhàng động cánh bay lên không trung.

Một cỗ mạnh mẽ phát ra lập tức đem dải lụa của Nam Vân Thiên Mi quạt nghiêng về một bên đến chỗ Nam Vân Tiếu.

- A, sao anh lại có cái này? Mấy người biết con dơi kế thừa lão nhân đều khiếp sợ kêu lên.

Bởi vì, lần này con dơi là Diệp Phàm cố ý muốn cho người nhà Nam Vân lay động, cho nên con dơi hiện nguyên hình rồi.

Nam Vân Thiên Mi cũng sững sờ, rụt tay thu hồi dải lụa lại nhìn chằm chằm con dơi của Diệp Phàm. Thật ra, cô sớm thấy chỉ là không phải như hôm nay, hơn nữa cái đầu cũng lớn hơn không ít.


Không lâu, Nam Vân Thiên Mi duỗi tay ra, một con dơi giống như con chim cũng giương cánh bay về phía con dơi của Diệp Phàm trên không trung.


Hai con dơi nội tức trên không trung đều há mồm thổi về phía đối phương. Lập tức quay mình nổi lên một trận gió mạnh, hình thành một cơn lốc nhỏ, người nhà Nam Vân nhanh chóng lui về phía sau hơn trăm mét.


Hoa cỏ quanh núi giả như gặp hại, ngay cả cây to cỡ miệng chén đều bị gió lốc kéo đến cuốn ra xa mười mét bay tức tung.


Hồ nước dưới hòn non bộ cũng lập tức như thác nước bắn lên không trung


May mắn nhà ở của nhà Nam Vân cách xa, hơn nữa trong khu nhà có rất nhiều cây to che tầm mắt, nếu không, thật đúng là sẽ dọa hỏng hàng xóm rồi.


Diệp Phàm khống chế được nội tức con dơi một cánh, thi triển thủy công. Nước trong ao lập tức như bị cái gì đó hấp thu bị Diệp Phàm kéo lên không trung.


Hình thành bức tường nước dày đến nửa mét. Một bước tường nước lớn như tường đá đi về phía Nam Vân Thiên Mi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK