Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tương lai là một chủ đề rất xa, chính là công ty xây dựng công trình Thiên Mã tiến hành một cuộc cải cách toàn diện, nhưng lại không chạm đến vấn đề cốt lõi.

Không tiến đến vấn đề chủ yếu thì tập đoàn chúng ta lại có thể có được lợi ích lớn như thế nào? Vốn đầu tư này căn bản là kém xa so với sản xuất.

Chuyện này tôi thật không nghĩ ra đồng chí Diệp Phàm có lý do gì mà làm ra đề án hoang đường này? Mộc Hùng Phi vừa thấy Dương Chấn Đông tỏ thái độ quyết liệt, đương nhiên là cũng lập tức trợ giúp.

- Ha ha. Có một số chuyện đều có thể thay đổi. Ví dụ như, chúng ta và khu Lục Loan hợp thành một có phải là có thể được hưởng sự giúp đỡ toàn diện không.

Đến lúc đó, có thể kéo dài thêm cho chúng ta. Hơn nữa, tôi còn một ý tưởng sâu xa hơn.

Đó chính là tỉnh thành có thể tiến hành thì tại sao Khu kinh tế Hoành Không chúng ta không thể tiến hành. Đến lúc đó, chúng ta cũng có thể áp dụng hạng mục này.

Đến thời điểm đó, tương lai của Khu kinh tế Hoành Không không thể lường được. Các đồng chí, chúng ta không nên bị vài triệu trước mắt làm mê muội.

Vài triệu này cũng không thể giúp đỡ tập đoàn chúng ta bao nhiêu. Hai năm rồi chúng ta đã đầu tư vào cả chục tỷ.

Nếu muốn nói đến tiền thì hiện giờ tập đoàn chúng ta cũng không thiếu tiền, chủ yếu là bởi vì công trình vẫn chưa được xây dựng hoàn chỉnh.

Một nguyên nhân khác chính là phía ngân hàng cho vay. Bởi vì danh dự của tập đoàn hiện giờ họ cũng không vội vàng thúc giục trả nợ.

Coi như là chúng ta lấy 500 triệu này để tiến hành sửa sang khu Lục Loan. Diệp Phàm nói.

- Không thiếu tiền, tại sao lại không thiếu tiền. Đại quy hoạch Hoành Không chính là bao gồm hai thành phố Giang Hoa và Hạng Nam

Khu Giang Hoa của chúng tôi hiện tại vốn đầu tư về du lịch có khoảng cách tương đối lớn. Nếu Chủ tịch tỉnh Diệp cảm thấy không thiếu tiền thì hoàn toàn có thể đưa 500 triệu này cho chúng tôi.

Chúng tôi không cần anh cho chúng tôi tiền mặt, chỉ cần xây dựng hoàn thành cho chúng tôi một hạng mục 500 triệu là được rồi.

Hơn nữa, những phương diện này vẫn là muốn xây dựng hoàn chỉnh khu du lịch núi Thông Thiên, cũng không phải là xây dựng cái gì khác cho khu Giang Hoa chúng tôi. Mộc Thành Chương nói.

- Không thiếu tiền cũng không phải là có thể đưa tiền cho mọi người. Vốn đầu tư của tập đoàn Hoành Không cho khu Giang Hoa đã không hề nhỏ.

Hơn nữa, chúng tôi đã hỗ trợ một 120% cho các vị. Bảo tôi lại đầu tư cho các đồng chí, ngay cả phần mà các đồng chí nên bỏ tiền cũng muốn chúng tôi trả. Đồng chí nghĩ xem, có thể như thế sao?

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

- Ha ha, người của khu Giang Hoa hóa ra là kiểu người chỉ biết nhận tiền không biết đầu tư. Chuyện tốt như vậy thì ai chẳng muốn. Cung Chí Quân châm chọc cười nói.

- Nếu thiên hạ có chuyện tốt như vậy Dương Chấn Đông tôi cũng muốn thử xem. Tập đoàn Hoành Không tuy rằng tạm thời không thiếu tiền nhưng những chỗ còn cần dùng tiền vẫn còn rất nhiều.

Vừa rồi, Chủ tịch tỉnh Diệp cũng đã nói, tiền hiện tại còn lại trên cơ bản đều là do ngân hàng cho vay.

Một khi ngân hàng hối thúc thì phải trả, như vậy chỉ có thể nói là hoạt động tài chính khá phong phú thôi, khoảng cách đền không thiếu tiền vẫn còn rất xa.

500 triệu đối với tập đoàn chúng tôi mà nói vẫn là tương đối quan trọng. Ví dụ như có thể nghiên cứu phát triển mở rộng sản phẩm mới.

Tập đoàn chúng ta lớn, nhưng về mặt sản phẩm vẫn còn tương đối yếu kém. May mà có trang thiết bị mới do phía thành phố Cảng Cửu đưa đến

Nói cách khác, tập đoàn chúng ta vẫn ở trong hoàn cảnh tương đối bị động. Hơn nữa, về mặt kỹ thuật sản phẩm chủ yếu tuy rằng là do phía thành phố Cảng Cửu cung cấp cho chúng ta



Nhưng họ cũng không hoàn toàn tiết lộ cho chúng ta hoàn toàn kỹ thuật. Nếu một khi chuyện hợp tác nảy sinh vấn đề gì, họ lấy lại trang thiết bị thì chúng ta sẽ bị họ dắt mũi.

Cho nên, có trang thiết bị của riêng mình là điều quan trọng nhất. 500 triệu này nếu như có thể dùng để nghiên cứu phát triển sản phẩm mới, giống như về mặt máy móc cho đồng chí Trần Viên Kiều phụ trách.

Không cần thời gian ba năm hẳn là có thể làm ra được sản phẩm tốt hơn. Đến lúc đó, chúng ta cũng không phải phụ thuộc nữa. Dương Chấn Đông nói.

- Kinh phí nghiên cứu khoa học của tập đoàn đã không ít rồi, lại tiếp tục đầu tư nữa sẽ gây ra lãng phí tài chính.

Đường phải đi từng bước, cơm cũng phải ăn từng miếng, ăn vội vàng thì không thể mập được. Cho nên, mặc dù bây giờ cho nhiều tiền hơn nữa cũng không có cách nào có thể lập tức cải tiến được sản phẩm.

Một sản phẩm mới từ nghiên cứu phát triển đến đầu tư cuối cùng cần phải có chu kỳ thời gian, không thể mấy tháng là có thể làm được. Ngay cả trồng rau cũng cần phải có quá trình.

Còn cơ hội khu Lục Loan nếu như vì 500 triệu này mà mất đi thì đó mới thật sự là thất sách.

Đây là do chỉ đạo sai lầm của tập đoàn, sự nguy hiểm của loại thất bại này thậm chí có thể gây nguy hiểm nghiêm trọng đến tập đoàn.

Cho nên chúng ta không thể đi sai con đường này. Hiện giờ tuy rằng tập đoàn đang phát triển, nhưng mở rộng hơn nữa thì càng tốt.

Nếu không, nếu như đường càng đi càng hẹp thì sẽ gây tổn hại đến tập đoàn. Dương Phàm nói.

- Việc cải tạo khu Lục Loan sẽ gây tổn hại đến lợi ích của tập đoàn. Đồng chí Diệp Phàm, lời này của đồng chí cũng thật làm cho người nghe kinh sợ đấy? Mộc Hùng Phi cười lạnh nói.

- Thật sự là có khả năng này. Chủ tịch tỉnh Diệp là người nhìn xa trông rộng, cho nên đồng chí ấy đến tập đoàn chưa đầy hai năm đã đưa tập đoàn phát triển đi lên.

Tập đoàn chúng ta phải đi về phía cao và huy hoàng hơn, cần có ánh mắt nhìn xa trông rộng của Chủ tịch tỉnh Diệp, cần các thành viên ở phía dưới đoàn kết nhất trí.

Không nên nghi ngờ Chủ tịch tỉnh Diệp. Khi tập đoàn Hoành Không muốn quản lý huyện Hoàng Cương đã gặp đủ loại trở ngại.

Nhưng Chủ tịch tỉnh Diệp vẫn tiếp tục kiên trì, ra sức gặp cả huyện Lăng Hà, cho đến tận bây giờ đã thành lập Khu kinh tế Hoành Không.

Sự thật chứng minh, đa số các đồng chí ban đầu đều đã sai lầm. Cho nên, chúng ta tuyệt đối phải tin tưởng vào quyết sách của Chủ tịch tỉnh Diệp.

- Mà cũng không thể nghi ngờ vô cớ Bành Nhất Khải nói - Hơn nữa, đối với quyết địch của Chủ tịch tỉnh Diệp, ngay cả Bộ cũng khá coi trọng và ủng hộ.

Bộ cho tập đoàn Hoành Không quyền tự quyết lớn như vậy, đặc biệt là biểu hiện trong thời gian hai năm nay đặc biệt xuất sắc.

Chính là bởi vì Chủ tịch tỉnh Diệp là người cầm lái tập đoàn Hoành Không, lãnh đạo của Bộ đều rất yên tâm.

- Sự đúng đắn trong quyết sách trước kia của Chủ tịch tỉnh Diệp tôi cũng không hề phủ nhận, nhưng công lao đã qua không thể chứng minh rằng quyết định hiện giờ của đồng chí ấy không có sai lầm hoặc không thỏa đáng. Đối với việc tiếp tục cải tạo khu Lục Loan mà nói, ngay cả tỉnh và Ủy ban quản lý đều đã bác bỏ quyết định.

Chúng ta vẫn còn vướng vào chuyện này chính là lãng phí thời gian. Tôi thấy việc này không cần phải bàn nữa.

Mộc Thành Chương nói.

- Bàn hay không bàn không phải đồng chí nói một câu là có thể kết thúc. Hôm nay triệu tập các đồng chí đến đây cũng không dễ dàng, đặc biệt là đồng chí Cung Chí Quân từ nước ngoài trở về.

Cho nên, hôm nay chuyện về khu Lục Loan ban giám đốc phải giải quyết xong để báo cáo với tỉnh.

Theo cá nhân tôi, tôi kiên quyết ủng hộ phương án này. Tôi tin tưởng năng lực và sự tinh tường của đồng chí Diệp Phàm.



Trong chuyện khu Lục Loan, anh ấy có cái nhìn khác. Chúng ta nên ủng hộ quyết định của anh ấy. Tập đoàn Hoành Không hiện giờ đã phát triển tốt đẹp, nhưng chính vì đã phát triển rồi nên muốn đưa nó phát triển lên một lần nữa thì sẽ khó khăn hơn.

Có thể khu Lục Loan có thể chắp thêm đôi cánh cho tập đoàn Hoành Không. Cái Thiệu Trung hừ lạnh một tiếng, tay Mộc Thành Chương này vừa nói những lời mà người chủ trì mới được nói, rõ ràng là "vượt giới hạn" rồi.

- Chắp thêm đôi cánh, tôi thấy rất có thể sẽ trở thành chướng ngại vật cho tập đoàn Hoành Không đi lên. Dương Chấn Đông cười lạnh nói.

- 500 triệu đã có thể trở thành chướng ngại vật của tập đoàn Hoành Không rồi. Đồng chí Chấn Đông, tập đoàn Hoành Không chúng ta thừa nhận năng lực cũng quá yếu đi?

Dương Văn Minh của Ủy ban Quốc tư lần đầu lên tiếng.

Diệp Phàm hiểu, có lẽ là Bành Nhất Khải và Dương Văn Minh bàn bạc với nhau rồi. Hai người đều đến từ Bộ, đã nói chuyện từ trước rồi.

- Ha ha, đồng chí Chấn Đông coi tập đoàn Hoành Không chúng ta như một xí nghiệp cỏn con, 500 triệu là đã có thể làm tổn hại đến tập đoàn Hoành Không.

Đây là lý luận gì vậy? Lời nói nghe không ổn. Tập đoàn Hoành Không hiện giờ đừng nói đến là 500 triệu không thể gây áp lực được

Ngay cả 5 tỷ cũng không thể làm tổn hại đến tập đoàn Hoành Không. Khí phách của tập đoàn Hoành Không chúng ta chạy đi đâu rồi? Cung Chí Quân cười nói.

- Tôi chỉ nói là chướng ngại vật, cũng không nói là ảnh hưởng thế nào đến tập đoàn Hoành Không. Thực lực của tập đoàn thì mọi người đều biết. Dương Chấn Đông đỏ mặt, vội vàng biện luận.

- Biết là tốt rồi. Cho nên, không cần phải bàn cãi về vấn đề vài triệu này nữa. Đưa khu Lục Loan vào không phải là chuyện xấu.

Không cần nói đến cái khác, chúng ta chỉ viện trợ cho nó 500 triệu thì có thể gây ra tổn thất gì cho tập đoàn?

Huống hồ chúng ta còn muốn mượng gió đông của bọn họ. Việc này tôi thấy không cần phải bàn nữa, Chủ tịch Cái, ông thấy thế nào? Diệp Phàm tỏ thái độ cứng rắn.

- Ừ, giơ tay biểu quyết đi. Cái Thiệu Trung cũng không khác gì. Theo lời của Dương Văn Minh thì có thể thấy rằng ông ta cũng ủng hộ việc sáp nhập khu Lục Loang. Như vậy thì coi như là gần như có thể thông qua rồi.

Kết quả đương nhiên là bốn phiếu phản đối, sáu phiếu tán thành thông qua đề án này.

- Đề án này mọi người muốn thông qua chúng tôi cũng không phản đối, chúng tôi tôn trọng quyết định của ban giám đốc. Nhưng có điều, đề án này còn phải đưa lên Ủy ban quản lý. Đến lúc đó, chúng ta ngồi ở đây hôm nay sẽ không có tác dụng gì, bởi vì, Ủy ban quản lý sẽ không đồng ý. Dương Chấn Đông bình tĩnh,cười lạnh nói.

- Tối có nói là phải đưa lên Ủy ban quản lý thảo luận sao? Diệp Phàm nhìn người này một cái, hừ giọng nói.

- Chuyện lớn như vậy mà không đưa lên Ủy ban quản lý thảo luận. Vậy đồng chí Diệp Phàm bỏ Ủy ban quản lý đi? Thành lập Ủy ban quản lý để làm gì? Nếu những xí nghiệp bên dưới đều làm như vậy, vậy Ủy ban quản lý còn làm gì nữa? Mộc Hùng Phi hừ lạnh nói.


- Đây là chuyện trong tập đoàn chúng ta, không liên quan gì tới Ủy ban quản lý. Tuy nói là Ủy ban quản lý là cấp trên của tập đoàn Hoành Không,


Nhưng chuyện bên trong tập đoàn chỉ cần báo cáo lại một chút với Ủy ban quản lý là được. Chuyện này không liên quan tới Ủy ban quản lý.


Sáp nhập khu Lục Loan cũng là sáp nhập vào đại quy hoạch Hoành Không, cho nên không cần thông qua sự phê chuẩn của Ủy ban quản lý.


Huống hồ, Ủy ban quản lý cũng không thể trực tiếp tham gia vào chuyện của bên trong của tập đoàn. Nếu mọi chuyện đều phải quản lý thì các đồng chí trong Ủy ban quản lý mệt chết mất.


Ủy ban quản lý chỉ là một cấp chỉ đạo mang tính phương hướng. Chỉ là quản lý một chút về nghiệp vụ. Hơn nữa, Ủy ban quản lý cũng không thể can thiệp vào chuyện nội bộ của tập đoàn.


Nếu chuyện gì cũng nhúng tay vào thì là quá giới hạn rồi. Diệp Phàm mạnh mẽ đáp trả, chuyển sang nói với người ghi chép Khổng Ý Hùng:


- Đồng chí Ý Hùng, đồng chí lập tức đưa quyết định của ban giám đốc báo cáo lên tỉnh. Đương nhiên, báo cáo qua với Ủy ban quản lý là được rồi. Đăng bởi: admin

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK