Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão già này đang cố nhẫn nhịn không lao lên tát vào mồm Diệp Phàm một cái, giọng vẫn tỏ ra bình tĩnh nói:

- Việc này, tôi đã báo cáo với chủ nhiệm Văn phòng Trung ương Điền Giang rồi, cũng đã nói rõ tình hình, chủ nhiệm Điền đã đồng ý tôi về trước. Việc của Tổ giám sát ở Giang Đô toàn quyền giao cho đồng chí Diệp Phàm. Sau này, mọi chuyện ở đây đều do chủ nhiệm Diệp làm chủ. Các đồng chí đã rõ cả chưa?

- Rõ…

Mấy người đồng thanh đáp, phía dưới Điền Lâm và Diệp Phàm sau khi tiến hành bàn giao, chần chừ mãi không muốn ở lại, chỉ muốn chuồn.

Tuy nhiên, khi bắt tay Diệp Phàm lần cuối trước khi đi, Điền Lâm lại lấp lửng nói:

- Chủ nhiệm Diệp, Giang Đô và thủ đô rất khác nhau, anh nhất định phải bảo trọng đấy.

Lão già nói một lời hai nghĩa.

- Không sao, cơ thể tôi vẫn rất cường tráng, có thể chịu được, cảm ơn sự quan tâm của chủ nhiệm Điền.

Diệp Phàm vẻ mặt thản nhiên đáp.

- Chịu được thì tốt, chịu được thì tốt! Nếu không chịu được lại ngã xuống giống tôi thì phiền lắm. Tôi đi đây, các anh tiếp tục đi.

Điền Lâm dông dài vài câu rồi đi.

- Ha ha, chủ nhiệm Điền chắc là vẫn chưa được nghe đến danh hiệu khác của tôi, đó là “ông bất đảo”. Vì thế, có lúc muốn ngã cũng khó, không thể tự quyết định được...

Diệp Phàm cười nhạt và đi lên trước mặt Điền Lâm. Lão già đương nhiên vừa tức vừa hận, hàm răng cắn chặt.

10 giờ sáng, Diệp Phàm gọi Tư lệnh viên quân phân khu địa khu Vân Phong, Tằng Nhậm Minh cùng đi đến Đoàn Tên đạn đạo lửa.

Còn đồng chí Trần Quân dẫn thêm vài đội viên Báo Săn giống như những người giúp việc cùng đi, Diệp Phàm cũng không giới thiệu, Tằng Nhậm Minh lại cho rằng đó là những người giúp việc bên tổ đốc tra của Diệp Phàm, cũng không hỏi.

Đoàn Tên lửa X nằm trong một thung lũng, xung quanh đều là cây cối rất to. Xe chở, bệ phóng tên lửa được sơn toàn màu xanh, dù có ở ngay trước mắt thì cũng không thể phát hiện ra được.

Đương nhiên, việc canh phòng vẫn phải nghiêm ngặt.

Đám người Diệp Phàm bị mấy binh sĩ vẻ mặt uy phong ngăn lại ở bên ngoài.

- Đồng chí thiếu úy, tôi là Tằng Nhậm Minh của phân khu địa khu Vân Phong, có việc muốn gặp Đoàn trưởng Tống.

Chỉ huy trưởng Tằng vẻ mặt lịch sự nói.

- Chúng tôi không trực thuộc sự quản lý của phân khu, thủ trưởng, đây là khu vực cấm của quân sự. đoàn trưởng Tống có lệnh, hôm nay không tiếp khách, xin mời về cho.

Chàng thiếu úy đang gác kia vẻ mặt nghiêm túc nói.

Sắc mặt của Tằng Nhậm Minh thay đổi. Cảm thấy hơi mất mặt, mặt đanh lạnh “hừ” nói:

- Tôi là Chỉ huy trưởng phân khu địa khu Tằng Nhậm Minh, đồng chí thiếu úy, hãy thông báo đi. Tôi có việc gấp tìm đoàn trưởng Tống.

- Tôi biết đồng chí là Chỉ huy trưởng phân khu nhưng cũng không được.

Anh chàng thiếu úy vẫn tỏ ra cứng rắn. Tằng Nhậm Minh vừa nghe hai bàn tay hướng về Diệp Phàm xoa xoa, tỏ ý là chúng ta không còn cách nào nữa, bọn họ quá cứng nhắc.

Tuy nhiên Diệp Phàm trong lòng cũng thầm nghĩ. Cảm thấy đồng chí Tống Xích này cũng thật là cao ngạo. Dù sao người ta cũng là Chỉ huy trưởng phân khu, cũng xem như là đứng đầu về quân sự ở địa phương. Anh, nên giữ thể diện cho người ta. Hơn nữa, có rất nhiều việc thế nào cũng phải nhờ vả đến người ta.

- Hừ!

Diệp Phàm đột nhiên “hừ” lên một tiếng, hướng vào anh chàng thiếu úy kia nói như ra lệnh:

- Đồng chí thiếu úy, tôi là Diệp Phàm, chủ nhiệm phòng Đốc tra Văn phòng trung ương, bảo đồng chí Tống Xích lập tức ra đây.

- Phòng đốc tra văn phòng trung ương là bộ ngành nào, tôi chưa nghe nói đến.

Không ngờ đồng chí thiếu úy vẫn kiên quyết trả lời một câu như vậy.



- Bảo anh chuyển lời thì anh chuyển lời, lôi thôi cái gì? Nếu không lập tức bắt đồng chí thiếu úy này lại!

Trần Quân hung hăng lớn tiếng quát và bước đến đẩy đồng chí thiếu úy kia một cái làm cho anh ta lảo đảo.

- Các anh là ai, dám đánh thiếu úy Trịnh.

Hai chiến sỹ gác cổng còn lại tức giận, cầm khẩu súng trường lên.

- Đỡ tôi đứng dậy đã, tôi lập tức thông báo.

Không ngờ một cái đẩy của Trần Quân đã làm cho chàng thiếu úy Trịnh Cang tỉnh ra, vội vàng lên tiếng ngăn hai chiến sỹ lại. Xem ra, chàng thiếu úy đã bị sự ngang tàng của Trần Quân dọa cho sợ.

Đứng trước Đoàn Tên lửa vẫn có người dám ngang tàng như vậy, có hai trường hợp. Một là đầu óc có vấn đề, hai là người này có phân lượng lớn. Loại người này không phải là bình thường.

Không lâu sau, một chiếc xe quân sự chạy đến đậu lại bên trong cổng chính. Từ bên trong bước ra một người mặt vuông chữ điền, mặc quân phục, vai đeo quân hàm thượng tá.

Người này lạnh lùng nhìn qua đám người của Diệp Phàm một lượt, nói:

- Rất uy phong, dám đến làm loạn trước cổng của Đoàn chúng tôi, các anh không biết đây là khu vực quân sự cấm cấp A hay sao? Theo quy định canh gác của chúng tôi, người gây rối có thể nổ súng bắn chết tại chỗ. Không cần phải nói lý do!

- Khẩu khí lớn lắm, Đoàn trưởng Tống, ai cho anh cái quyền coi thường thủ trưởng cấp trên thể hả?

Lúc này Trần Quân bước lên trợn mắt nhìn Tống Xích, lạnh lùng nói.

- Thủ trưởng cấp trên, tôi chưa phát hiện ra vị nào là thủ trưởng cấp trên của Tống Xích tôi. Lãnh đạo của tôi ở thủ đô, ngay cả Chỉ huy trưởng Tằng cũng không có quyền giơ tay múa chân với chúng tôi. Về phần chủ nhiệm Diệp của Văn phòng trung ương chắc chắn cũng chẳng có quyền yêu cầu chúng tôi làm việc gì. Hơn nữa, muốn kiểm tra cũng phải do bộ ngành của quân đội chứ không phải văn phòng trung ương.

Tống Xích không đi ra ngoài mà đứng ở lan can bên trong thản nhiên đáp.

- Cầm cái này xem thử đi, Trần Quân ta phải cho ông xem có quyền để bắt Tống Xích ông hay không.

Trần Quân lấy ra một quyền sổ gì đó ném qua, Đoàn trưởng Tống Xích đưa tay bắt lấy quyển sổ.

Tống Xích sau một hồi lấy làm lạ rồi cũng mở cuốn sổ ra xem, bất chợt sắc mặt thay đổi. Anh ta vội vàng gập giấy chứng nhận lại, miệng hét nói:

- Mở cổng, mời thủ trưởng vào!

Còn mình thì vội vàng đi vào từ cửa bên hông, đứng nghiêm hành lễ theo đúng quy định với Trần Quân, cung kính nói:

- Xin chàothủ trưởng, tôi Tống Xích, Đoàn trưởng Đoàn X hoan nghênh thủ trưởng đến chỉ đạo công tác tại Đoàn chúng tôi.

- Hừ, chúng ta vào thôi!

Trần Quân lạnh lùng “hừ” một tiếng, mời Diệp Phàm lên xe trước, trực tiếp lái xe vào. Đương nhiên anh ta cũng muốn dương oai với Tống Xích một chút.

Đến Đoàn bộ rồi.

- Đoàn trưởng Tống, lập tức gọi Dương Hùng và Trần Cảnh ra đây, chúng tôi có việc cần phải đưa bọn họ đi điều tra.

Trần Quân làm vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Thủ trưởng, việc này, bọn họ đúng là phạm tội đùa giỡn vợ quân nhân, nhưng có thể tiến hành điều tra ở đây luôn được không?

Đoàn trưởng Tống hỏi xin ý kiến.

- Về việc đùa giỡn vợ quân nhân chúng tôi sẽ có cách nói rõ ràng với các anh, tuy nhiên anh nhất định muốn chúng tôi tiến hành điều tra ở đây có phải không?

Đến khi đó, thật sự xảy ra chuyện gì, thì Đoàn trưởng Tống, anh có thể gánh vác nổi không?

Trân Quân lấp lửng nói.

Sắc mặt Đoàn trưởng Tống lập tức thay đổi, bởi vì anh ta đã từng nghe qua quyền lực của Trần Quân thủ trưởng Báo Săn, nghe nói những việc lớn trọng đại liên quan đến an toàn quốc gia và Quốc phòng, Báo Săn đều có thể nhúng tay vào.



Còn địa bàn đóng quân của mình lại thuộc phạm vi bảo an của Báo Săn, Đoàn trưởng Tống do dự nhìn và nói:

- Tôi nghe theo sự sắp xếp của thủ trưởng.

Không lâu sau, người được đưa đến. Trần Quân vừa vẫy tay, áp giải người, rồi mấy người lái xe đi. Chỉ huy trưởng Tằng Nhậm Minh đương nhiên ngầm kinh ngạc.

Không biết lai lịch của đồng chí Trần Quân này thế nào. Cứng rắn như Đoàn trưởng Tống đứng trước mặt anh ta làm sao lại như chuột nhìn thấy mèo như thế.

Hơn nữa, người này dường như rất tôn trọng chủ nhiệm Diệp. Khi làm việc lúc nào cũng tỏ thái độ xin chỉ thị. Cũng làm cho Tằng Nhậm Minh thầm nghĩ, không hiểu rút cuộc chủ nhiệm Diệp là như thế nào. Dường như anh ta rất có thế lực trong quân đội.

Sau khi về nhà khách, nét mặt Diệp Phàm đanh lại nói:

- Rút cuộc là sao, đùa giỡn vợ quân nhân, hai người các anh đúng là to gan. Nếu như không phải bọn tôi ra tay, thì các anh đã sớm bị người ta đem ra tòa án quân sự rồi. Nói hết đi, không được che dấu điều gì. Bằng không như tôi đã nói, tôi cũng không thể lo được cho các anh.

- Chủ nhiệm Diệp, chuyện này chúng tôi cũng thực sự không hiểu làm sao lại ra như vậy. Khi đó chúng tôi đến quán mỳ Đao Tước ăn một bát, thêm một hộp canh bồ câu.

Ăn xong đang chuẩn bị gọi xe để trở về nhà khách, nhưng phát hiện ở dưới gốc cây có ba cô gái đang đứng nói chuyện.

Chúng tôi cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, đầu óc nóng lên, toàn thân cũng như nóng lên. Vì thế bước đến và xảy ra chuyện này.

Thực sự không phải là chúng tôi cố ý, mà là không làm chủ được chính mình.

Dương Hùng đỏ mặt, xấu hổ nói.

- Không làm chủ được mình, các anh là đứa trẻ ba tuổi hay sao? Câu này nói ra đến ma quỷ cũng khó tin.

Diệp Phàm thản nhiên nói.

- Sự thật là như thế, Chủ nhiệm Diệp, tuy chúng tôi cũng thích con gái, nhưng trước kia chúng tôi vẫn có thể khống chế được bản thân. Hơn nữa, lần này xuống đây chủ nhiệm Diệp đã nghiêm túc nhắc nhở chúng tôi về vấn đề kỷ luật. Chúng tôi có vi phạm cũng không thể là việc như thế vào lúc này có phải thế không nào? Chỉ vì tối hôm qua không làm chủ được. Cảm giác bụng dưới như phát hỏa, toàn thân nóng ran. Nhìn thấy ba cô gái liền lao vào.

Trần Cảnh cũng xấu hổ nói.

- Toàn thân nóng ran, giống như lửa đốt. Các anh lúc đó có uống rượu hay không?

Diệp Phàm giật mình hỏi.

- Không, chúng tôi có kỷ luật, không được uống rượu. Trừ khi tập thể cấp trên cho phép uống một chút thì uống thôi. Việc này cũng là quy định của chủ nhiệm Diệp mà.

Dương Hùng lắc đầu nói.

- Chủ nhiệm Diệp, chẳng lẽ là bọn họ bị trúng kế, bị chơi xỏ rồi.

Lúc này Trần Quân đứng bên cạnh vẻ mặt cười tinh quái nói.

- Lập tức đến bệnh viện kiểm tra một chút, việc này bảo tư lệnh Tằng cùng đi.

Diệp Phàm nói, mấy người vội vàng đi đến bệnh viện.

Hai tiếng sau, có kết quả xét nghiệm, quả nhiên có việc. Xét nghiệm nước tiểu và máu đều phát hiện trong cơ thể hai người đều có một loại thuốc kích thích là “nb”.


Loại thuốc này trên thực tế gọi là Tục nhất điểm, nó giống như “xuân dược” thời cổ đại, công dụng có thể kích thích khả năng của nam giới. Hơn nữa nếu liều cao có thể dẫn đến làm cho tinh thần của nam giới phát cuồng, thậm chí có thể gây tử vong.


- Quả nhiên có người sắp xếp.


Trần Quân nói, tư lệnh viên Tằng đứng bên cạnh vẻ mặt cũng tỏ ra nghiêm trọng.


- Ông chủ của quán mỳ Đao Tước có vấn đề, lập tức bắt về tra hỏi.


Diệp Phàm ra lệnh.


Không lâu sau, ông chủ Hồ Hưng của quán mỳ Nhất Đao được bí mật bắt đến. Chỉ có điều sau khi thẩm vấn có thể khẳng định người này tuyệt đối không có vấn đề gì.


Xem ra, người bỏ thuốc không phải là anh ta mà là người khác. Người bỏ thuốc cũng không phải là phục vụ của quán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK