Thủ lĩnh của tổ A an ninh đặc biệt này đừng nói là Mã Thượng Chí không dám đối đầu với hắn, cho dù Thiết Chiêm Hùng rút súng ra bắn chết mình cũng không có ai ra mặt đòi công đạo.
Mặc dù nói Thiết Chiêm Hùng về bên ngoài vẫn là thuộc về sự quản lý của đại quân khu Lĩnh Nam, nhưng Mã Thượng Chí biết cho dù là tư lệnh của quân khu Lĩnh Nam là Thượng tướng Triệu Hải Hùng cũng không quản được vị Đoàn trưởng lợi hại cấp Đại tá này.
Tin đồn còn nói trên chứng minh công tác của Thiết Chiêm Hùng có chữ ký đích thân của Chủ tịch nước Trấn Hải Quốc. Nhưng những chuyện này cũng chỉ là phỏng đoán của Mã Thượng Chí, ngay cả Phó đoàn trưởng Liệp Báo là hắn cũng không biết thân phận thật sự của Thiết Chiêm Hùng, vô cùng thần bí.
Lần này Phó đoàn trưởng Mã Thượng Chí có thể rút ra một nửa đội viên trong 20 gã đội viên còn lại của Liệp Báo để Tề Thiên dẫn đi đã xem là vô cùng coi trọng rồi, phải biết rằng căn cứ Liệp Báo nhất định phải lưu lại 10 người đóng quân, chỉ sợ đến khi xảy ra chuyện khẩn cấp, muốn điều động cũng không biết làm thế nào.
Đương nhiên, ở căn cứ vẫn còn lưu lại hơn hai trăm binh lính tạp vụ đóng quân, những người này đều là phục vụ cho Liệp Báo. Ví dụ như nhân viên các mặt như thông tin, hậu cần, bảo đảm chữa bệnh và chăm sóc. Đương nhiên Tề Thiên cũng dẫn theo hai bác sĩ mà căn cứ đặc biệt cấp cho đi theo xe, nghe khẩu khí của Diệp Phàm đoán chừng là bị thương không nhẹ.
Không lâu sau!
Từ căn cứ đóng quân Liệp Báo phát ra tiếng báo động, hò hét chạy ra bốn chiếc xe việt dã màu xanh lá mạ đồ sộ hùng dũng, mới vừa thông qua cửa động đã gặp Lô Vân đang chờ ở trước đường rẽ.
Anh chàng này mạnh mẽ van xin nói muốn đi cùng để mở rộng tầm mắt, hơn nữa Diệp Phàm cũng là liên lạc với cậu ta trước, Tề Thiên cảm thấy Diệp Phàm nhất định là tín nhiệm Lô Vân, nếu không tại sao lại gọi điện thoại cho Lô Vân.
Trước kia Lô Vân cũng quen biết Tề Thiên, vì Lô Vân cũng là một người có danh của Quân đoàn 2, xếp thứ ba đấu võ toàn quân, danh tiếng cũng không nhỏ.
Nhưng cũng chỉ là quen biết, không tính là bạn bè. Nếu không phải Lô Vân gọi điện thoại tới, khẳng định Tề Thiên không dám đưa Lô Vân đi cùng, đây là chuyện vi phạm kỷ luật.
Kỳ quái chính là khi xe quân vừa chạy tới quốc lộ A07 lại nhìn thấy Lô Vỹ, anh chàng này trên người mặc trang phục dã chiến đang ngồi trên chiếc xe việt dã Mitsubishi vẫy vẫy tay.
Lúc trước thông qua điện thoại Tề Thiên cũng biết Lô Vỹ là huynh đệ thề sống chết của Diệp Phàm, cú điện thoại đầu tiên của Diệp Phàm chính là gọi cho Lô Vỹ, hơn nữa lúc này Diệp Phàm bị thương đang cần bạn bè trấn an, cho nên Tề Thiên cũng để hắn gia nhập đoàn xe. Từ Thủy Châu đến thành phố Mặc Hương không có con đường cao tốc nào, tốc độ nhanh nhất cũng phải hơn ba tiếng, đó còn là tốc độ xem như là đua xe.
- Thiếu tá Diệp, chúng tôi đã xuất phát rồi, xin ngài nhất định phải chú ý an toàn của mình, bảo vệ tốt bản thân mới là quan trọng nhất.
Tề Thiên lớn tiếng hét lên trong điện thoại!
- Cứ như vậy đi! Tôi đang kiên trì ở công viên núi Kê Công, nếu có thể vượt qua suối Hồng Mạch tiến vào rừng già sẽ tương đối tốt hơn. Các cậu tốt nhất chạy thẳng tới công viên núi Kê Công, lấy danh nghĩa bộ đội muốn tiếp nhận tin tức gì đó làm huấn luyện quân sự để len lén đón tôi vào trong xe…
Diệp Phàm vừa chạy vừa dặn dò.
- Được! Thiếu tá Diệp, chúng tôi hiểu rồi.
Tề Thiên thiếu chút nữa đứng nghiêm, nhưng ở trong xe cũng không đứng thẳng được.
Diệp Phàm cúp điện thoại, cuối cùng chạy lên đỉnh núi, nhìn về hướng ngôi chùa Mão Nhật Tinh Quan. Ở dưới chân núi, người của an ninh, cảnh sát vũ trang, cảnh sát hình sự chừng vì suy nghĩ đến an toàn của bản thân cho nên tốc độ tiến vào rất chậm.
Lúc này khoảng chừng 1 giờ đêm, trời mùa đông lạnh lẽo, đêm tối mịt mù. Tùy tiện lùng bắt rất có thể tạo thành thương vong cho nhan viên, Diệp Phàm chính là một thợ săn đáng sợ ẩn núp trong rừng già.
Chu Chính Dương thân là Phó cục trưởng Cục công an cũng không dám chủ quan, Diệp Phàm cũng không phải là ngọn đèn sắp cạn dầu. Một người có thể tay không từ trong mật thất của an ninh xông ra tuyệt đối không thể dùng bản lĩnh bình thường để hình dung, đó là con người kiên cường có bản lĩnh siêu cấp, không thể so sánh với kẻ đầu tiên nhìn thấy máu.
Nghe nói anh chàng họ Diệp đó không đến mấy phút đã đánh ngã sáu người, trong sáu người này người giống như Triệt Tuấn Kiệt Cương, Lâm Trác thân thủ tương đối tốt.
Chu Chính Dương đoán chừng chính là hình cảnh già dặn kinh nghiệm trong cục thành phố cũng chưa chắc là đối thủ của hai người này. Nếu vì chuyện này mà thương vong mất mấy cảnh sát thì phiền phức, hắn đương nhiên sợ nhất là mất đi cơ hội cạnh tranh chiếc ghế Cục trưởng.
Nhưng từ độ cay độc của thằng nhãi đó mà nhìn hình như là cố ý lưu tình, bằng không đoán chừng đã chết người từ lâu rồi. Từ thủ pháp này cũng có thể phỏng đoán ra anh chàng đó trên tay không muốn dính vào nhân mạng của cảnh sát.
Chu Chính Dương suy nghĩ một chút lại hạ lệnh gia tăng tốc độ tiến vào đối với đội cảnh sát hình sự, trong lòng cười lạnh, “ Mày không phải muốn xuống tay lưu tình, không muốn dính vào mạng sống của cảnh sát sao? Bố mày sẽ để trên lưng mày phải gắng nhân mạng của người khác, không phải *** cũng là chết”.
Với tốc độ tiến vào lùng bắt nhanh chóng như vậy, xác suất nhân viên cảnh sát của đội cảnh sát hình sự phải chịu sự công kích của tội phạm cũng là tăng lên không ít.
Nghe nói trong tay tội phạm còn có súng lục cướp được từ trong cục an ninh, làm không tốt, người ta tùy tiện trốn vào một khe đá, lén lút công kích giết chết mấy cảnh sát cũng là chuyện rất sức dễ dàng.
Vì thế trong lòng mười mấy cảnh sát hình sự đang nhanh chóng truy kích đều nói thầm, “ Mẹ kiếp! Lãnh đạo vì muốn cướp đoạt công lao liền đem tính mạng của chúng ta ra làm rơm rạ.”
Nhưng những cảnh sát này mặc dù nói trong lòng nói thầm nhưng cũng không dám kháng lệnh, vì phía sau Đội phó Tôn Binh của cảnh đội đang dùng súng xua đuổi mọi người, ai không nỗ lực cho dù còn sống đoán chừng cả đời này cũng tiêu rồi.
Diệp Phàm rất nhanh vọt tới dưới chân núi phía sau, giương mắt vừa nhìn nhất thời có chút trợn tròn mắt. Cách đối diện suối Hồng Mạch mười mấy thước có một con đường ngoằn ngoèy.
Sau khi ăn xong hành khí một vòng cảm thấy nội kình trong cơ thể đã khôi phục được khoảng 3 tầng, hắn liền tìm một chỗ tương đối âm u ở bên dòng suối.
Cho tới bây giờ Diệp Phàm vẫn là không muốn giết người, vì hắn biết những cảnh sát này đều là người vô tội. Dù sao người đáng chết trừ phi là tội ác tày trời giống như Điêu Lục Thuận, những người khác hắn thật sự vẫn không muốn ra tay bừa bãi.
Giết người cũng không phải trò đùa, phải chấp nhận áp lực tâm lý cực lớn. Lúc giết mấy nhân mạng ở thôn đập Thiên Thủy cũng là bị bức ra tay, sau này thường xuyên gặp ác mộng, khi nằm mơ thường xuyên tỉnh giấc, dù sao hắn vẫn chưa trải qua huyết lễ của chiến trường, may mà giờ cũng đã dần dần cũng quên lãng rồi.