Người này vừa nói vừa mắng:
- Con cháu nhà rùa, không ngờ dám rút súng công kích anh, chán sống rồi, dám công kích đại ca của tao. Xem bố mày rút da chúng mày như thế nào.
- Nên giáo huấn một chút, mẹ nó, kiêu ngạo quá. Lão Lang, trị chúng cho anh.
Diệp Phàm hừ nói.
- Cái này cần gì anh nói. Hễ phạm vào huynh đệ tôi thì đều bị nghiêm khắc đả kích. Triệu Thành này, bố đây sẽ khiến gã cút đi về quê dưỡng lão.
Lang Phá Thiên giọng điệu giống như ác bá nói.
- Lão Lang, gã kia dù sao cũng phụ trách an toàn cho Lão Từ, cậu làm như vậy có thể khiến cấp trên là Đinh gia tức giận hay không. Tôi thấy giáo huấn một chút là được, đừng gây ra phiền toái. Hơn nữa, tên kia kiêu ngạo như thế, có phải có chút lai lịch hay không?
Diệp Phàm hỏi.
- Sợ cái gì!
Lang Phá Thiên không cho là đúng nên mắng,
- Lai lịch thật ra có đó.
Nghe nói có họ hàng xa với ông cụ họ Triệu ở Bắc Kinh. Hẳn là thuộc bà con xa. Chuyện gã tiến vào cục Nội vệ đều là do lão Nhị của Triệu gia sắp xếp.
- Chú nói Triệu Quát đưa vào?
Diệp Phàm hừ nói.
- Ừ, Triệu Quát là Phó tư lệnh viên quân khu Bắc Kinh, nên nhóm chủ nhiệm văn phòng trung ương không lay chuyển được mặt mũi.
Hơn nữa, chiêu bài của Triệu gia vẫn còn, dù sao cũng phải nể mặt.
Cho nên, chủ nhiệm văn phòng trung ương tìm tôi. Lão già kia vẫn luôn lôi thôi, tôi tìm gã gây phiền toái cho nên mới gật đầu.
Tuy nhiên, gã hiện tại đụng tới đại ca, bố mặc kệ là ai thì cũng phải đá đi. Con mẹ nó, biến đi, cho gã về nhà dưỡng lão.
Hơn nữa, còn phải vác một tội nặng trên lưng trở về, cả đời không ngóc đầu lên được.
Lang Phá Thiên độc miệng nói, ác hơn bao giờ hết.
- Ha hả, tùy chú vậy.
Diệp Phàm cười cười. Trong lòng vì Triệu Thành tỏ ra bi ai một phút.
Ngày hôm sau vào buổi sáng, Diệp Phàm mới sáng sớm đã ra vịnh Lam Nguyệt.
Xe thẳng tiến đến căn cứ Săn Miêu, tuy nhiên, ở cửa bị thủ vệ của thiếu tá ngăn cản. Kết quả, vẫn phải chờ xin chỉ thị của Trịnh Phương, Trịnh Phương liền đáp ứng yêu cầu của Diệp Phàm.
Mấy tháng không gặp, Trịnh Phương rõ ràng gầy ra. Hơn nữa, trên mặt tràn ngập vẻ mỏi mệt.
Vừa thấy Diệp Phàm liền nhiệt tình tiếp đón, mời Diệp Phàm ngồi xuống.
- Diệp tư lệnh là người rất bận rộn, thần long thấy đầu không thấy đuôi. Ha hả.
Trịnh Phương cười nói.
- Trịnh đại soái không phải cũng thế sao, chúng ta đều bận. Chỉ có điều đối tượng bận không giống nhau thôi.
Diệp Phàm thản nhiên vừa cười vừa uống trà.
- Diệp tư lệnh, chuyện anh ủy thác nhờ xử lý đã làm thỏa đáng. Không biết viên thuốc kia còn hay không. Nếu có, chỉ cần Diệp tư lệnh yêu cầu, Trịnh tôi có thể làm được, nhất định sẽ làm được.
Trịnh Phương cười nói.
- Ha hả, tôi nói sao Trịnh đại soái thấy tôi lại nhiệt tình như thế, thì ra là vậy!
Diệp Phàm trêu ghẹo cười nói.
- Haiz.
Mặt họ Trịnh hiện lên một tia chua xót, lắc lắc đầu, nói
- Anh cũng biết, Tổ nòng cốt thứ tám này toàn bộ là trung tâm của tổ A, là trung tâm của trung tâm. Nếu không có tổ thứ tám chúng tôi, toàn bộ tổ A đã không có sức chiến đấu, vậy còn có tác dụng gì? Tuy nhiên, hiện tại với tình hình này phỏng chừng anh cũng có nghe qua?
- Tình trạng gì, tôi không hiểu được. Tuy nói lần trước tại núi Xương Bối, trận chiến đã tổn thất một ít nhân mã. Nhưng hiện tại đều đã là quá khứ, tôi nghĩ có thể đã khôi phục lại được gần như xưa.
Hơn nữa, Trịnh đại soái anh là ai, với sự khổ tâm chiêu tập, nghe nói cũng chiêu tập được không ít nhân mã vào cho Báo Săn.
Hiện tại so với trước kia Báo Săn mạnh hơn rồi. Hơn nữa, lần trước tôi cho anh hai viên thuốc, lập tức liền tạo ra hai cao thủ tứ đẳng.
Cái này không khá với tăng mạnh thực lực tổ tám là gì, đều là công lao của Trịnh đại soái anh, anh còn gì phải lo nữa chứ?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
Anh chàng này đang giả ngu thôi.
Tất nhiên, gã này kỳ thật trong lòng rất sung mãn vui vẻ vì người khác gặp họa, biết Trịnh Phương ngày tháng khó qua, nếu đã muốn đi Mê Cung Tử vong thì phỏng chừng Báo Săn phải phái ra hầu hết tiên quân tinh nhuệ. Trịnh Phương còn có gì có thể cao hứng được.
- Ôi, có một số việc anh chỉ nhìn thấy mặt ngoài. Trên thực tế, khó lắm!
Họ Trịnh không ngờ nhăn mặt như quả mướp đắng, khiến Diệp Phàm cảm thấy có chút quái dị, hỏi
- Rốt cuộc là chuyện gì khiến Trịnh đại soái như quả mướp đắng thế kia? Tôi thực có chút không rõ?
- Mượn hai viên thuốc mà nói, việc này, trên thực tế chỉ là một viên.
Trịnh Phương rốt cục lộ ra chân tướng.
- Như thế nào? Chẳng lẽ một viên không có tác dụng. Mà cũng thật kỳ lạ, hai viên thuốc kia màu sắc luyện thành như nhau. Trợ lực cho cao thủ tam đẳng đột phá lên tứ đẳng, thứ đó có đến tám phần hy vọng? Chuyện này có chút đáng tiếc.
Diệp Phàm thực sự có chút nghi hoặc khó hiểu, nhìn chằm chằm Trịnh Phương hỏi.
- Anh không hiểu được, ôi, việc này
Trịnh Phương với vẻ mặt khó coi, khoát tay áo.
- Thôi vậy, đây là bí mật của Trịnh đại soái, tôi hiện tại đã rời khỏi tổ A, là người ngoài rồi.
Cái gì không nên tiết lộ thì…
Diệp Phàm cười nói, không muốn hỏi thêm.
Dù sao việc này cùng mình không quan hệ gì, chỉ có điều, đối với chuyện viên thuốc mất đi hiệu lực thì Diệp Phàm thấy trong lòng có chút buồn bực.
Có loại cảm giác thất bại quanh quẩn trong lòng.
- Không phải như anh nghĩ đâu.
Trịnh Phương thở dài, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, nói
- Kỳ thật, một viên bị tổng bộ cầm đi, nói là muốn tạo một cao thủ lục đẳng.
- Làm bừa, tôi lúc trước không phải nói qua. Loại này chỉ có thể trợ lực cho tam đẳng đột phá lên tứ đẳng sao, nếu dùng cho cao thủ đột phá lên lục đẳng, dược lực khẳng định không đủ. Tựa như một đứa trẻ ba tuổi, anh bảo nâng vật nặng một trăm cân lên, sao có khả năng. Lãng phí phải không?
Diệp Phàm thực sự chút đau lòng.
- Cái này, tôi cũng chẳng có cách nào. Anh đã từng ở tổ A, quân lệnh như núi. Lúc trước theo lý tôi cũng cố gắng qua, nói là như thế này làm sao có khả năng, sẽ lãng phí. Nhưng cấp trên không nghe, hơn nữa, nhận thấy tính khả năng cũng khá lớn. Trong đó liên lụy đến quá nhiều chuyện nhưng. Người ta có thân thích, phải tương trợ người ta đột phá, tôi có cách gì. Kết quả không đột phá được, ngược lại đi trách tôi.
Họ Trịnh có chút phẫn nộ nói.
Diệp Phàm vừa nghe liền rõ, phỏng chừng là do vị lãnh đạo nào trên tổng bộ có thân thích muốn đạt tới ngũ đẳng, muốn dùng thuốc này để đột phá lên lục đẳng, kết quả thất bại. Cuối cùng, phỏng chừng còn oán Trịnh Phương cung cấp thuốc giả, còn phê bình nữa nên Trịnh Phương tất nhiên buồn bực.
Bởi vì, khi tổ A khảo hạch thăng tiến, thứ hạng do công lực cao thấp chiếm tuyệt đại đa số điểm. Muốn được đề bạt, muốn thăng quân hàm, phải cố gắng đề cao công lực chính mình mới được.
- Thì ra là thế, tuy nhiên, tôi nên nói rõ, viên thuốc của tôi đối với cao thủ tam đẳng tuyệt đối hữu dụng.
Diệp Phàm cường điệu một chút. Bằng không, để cho Trịnh Phương lấy việc này nói ra gây ra sự hiểu nhầm thì phiền toái.
- Tôi hiểu, viên thuốc khá hữu hiệu. Cho nên, tôi còn muốn có thêm mấy viên.
Trịnh Phương nói.
- Đã không còn nữa, đừng nói mấy viên, mà nửa viên cũng không có. Vị lão đạo sĩ phối chế viên thuốc đã đi du ngoạn rồi.
Nghe nói lần này đi đến Alaska. Tuy nhiên, ông ta thường xuyên tới vô ảnh đi vô tung. Hơn nữa, trên người không có thứ gì để thông tin liên lạc, nói là dùng bất tiện..
Những cao nhân đó có tính tình rất kỳ quái.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, thái độ rất trong sáng, tất nhiên việc đầu tiên là liền chặt đứt đường của Trịnh Phương.
- Thực đáng tiếc.
Trịnh Phương lập tức giống như thất vọng tới tận cực điểm.
- Tuy nhiên, lần sau nếu ông ta trở về, tôi sẽ phối chút nguyên liệu, xem có thể phối chế ra mấy viên hay không.
Diệp Phàm lại tung ra viên kẹo đường.
- Đến lúc đó nhất định phải để cho tôi đấy nhé.
Trịnh Phương cười nói.
- Trịnh đại soái, lần này đến là có việc nhỏ muốn phiền anh?
Diệp Phàm tất nhiên mượn cơ hội chuẩn bị ném ra quân bài chưa lật.
- Từ miệng Diệp tư lệnh nói ra mà có việc nhỏ sao?
Trịnh Phương như cười như không, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái.
- Ha hả.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, ngẫm nghĩ một chút, nói
- Có chút việc riêng cần làm, là ra ngoại quốc. Muốn mượn anh chút vũ khí, còn nũa, muốn mượn vài binh lính Săn Miêu dùng. Đương nhiên, có tam đẳng thân thủ là được.
- Mượn binh, mượn vũ khí.
Trịnh Phương giống như có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nhìn nửa ngày mới lắc lắc đầu, nói
- Rất xin lỗi, việc này, anh nói xem, tôi có khả năng cho mượn sao? Nhóm quan tướng Báo Săn đều là tinh anh quốc gia, thuộc về quốc gia. Chính tôi khi muốn trực tiếp phái binh đi ra ngoài cũng phải qua thượng cấp phê chuẩn. Sao có thể cho mượn dùng vào việc riêng, hơn nữa, nếu bị tổn thất, bảo Trịnh Phương tôi nhảy xuống Hoàng Hà cũng bồi thường không nổi.
- Binh không thể mượn, vậy mượn chút vũ khí thì thế nào, như vậy đi, tôi bỏ tiền ra mua.
Diệp Phàm chuyển giọng nói.
- Cũng không thể được, Diệp tư lệnh, anh cũng hiểu được, quốc gia quản lý súng ống rất nghiêm ngặt
Mỗi một khẩu súng đều có đánh số, đều có xuất xứ. Anh cũng lăn lộn ở trong này rồi, hẳn là biết quy củ.
Trịnh Phương kiên quyết lắc lắc đầu.
- Tổ trưởng Trịnh, thực không thương lượng cho con đường sống sao. Tôi đầu tiên đã nói rõ, mượn thứ này tuyệt không dùng xằng bậy. Anh cũng hiểu rõ tôi, nếu thực xằng bậy thì tôi sẽ không tìm anh. Huống chi, tôi còn là công chức. Nhân phẩm của tôi anh đi hỏi thăm thử. Việc này, nếu thực không thương lượng cho con đường sống thì quên đi. Tuy nhiên, chuyện chúng ta hợp tác phỏng chừng nên dừng ở đây.
Diệp Phàm có chút tức giận trách, ngắm Trịnh Phương liếc mắt một cái, giọng điệu nặng lên rất nhiều.
- Diệp tư lệnh, việc này bản nhân tôi cũng không có ý này. Chỉ có điều việc này đích xác rất khó xử cho Trịnh Phương tôi.
Họ Trịnh luyến tiếc mất đi đối tác hợp tác là Diệp Phàm, chỉ sợ về sau khi có thuốc người ta không cho mình thì chỉ có thể đỏ mắt nhìn.
Ngẫm nghĩ một chút, Trịnh Phương giống như hạ quyết tâm nói
- Như vậy đi, Diệp tư lệnh, tôi xin chỉ thị của thủ trưởng Lỗ. Nếu ông ta không có ý kiến, mượn nhiều ít đều được cả, bao gồm cả chuyện mượn binh.
- Vậy được, xin cứ tự nhiên.
Diệp Phàm gật gật đầu, cũng muốn thử lại thái độ của Lỗ Tiến, mới quyết định.
Trịnh Phương cũng không trốn tránh, trực tiếp cầm lấy điện thoại trên bàn. Sau khi ừ à vài câu liền đưa điện thoại đưa cho Diệp Phàm, nói:
- Lỗ tướng quân muốn nói chuyện với anh.
- Lỗ tướng quân, có chỉ thị gì mời nói.
Diệp Phàm tiếp điện thoại hỏi!