Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cố Tuấn Phi hiện tại chắc nổi điên rồi, ha ha...

Tào Thiên Hạ hắng giọng cười nói.

- Không sai biệt lắm.

Tào Quốc Khánh thản nhiên cười nói.

- Đại ca, anh nói Cố Tuấn Phi có thể làm ra một vài chuyện khác người hay không?

Tào Thiên Hạ hắng giọng cười nói.

- Rất có khả năng, Cố Tuấn Phi này đừng nhìn vẻ ngoài gã chỉ cười tủm tỉm, kì thực con người này rất cay độc. Lần này Diệp Phàm lật ngược vảy Rồng, gã sao chịu nổi. Có lẽ, tiểu tử này sẽ liều mình.

Tào Quốc Khánh đa mưu túc trí.

- Chỉ sợ sẽ làm liên lụy căn cơ Cố gia.

Tào Thiên Hạ có chút lo lắng.

- Sẽ không đâu, Diệp Phàm có bao nhiêu năng lượng, còn có thể động vào Cố gia. Cho là Cố Tuấn Phi giết hắn thì phỏng chừng với khả năng của Cố gia cũng có thể che lấp được việc này.

Thiết Chiêm Hùng là ai, sao có thể có biện pháp nào chứ, hơn nữa, việc đã xảy ra rồi, Thiết Chiêm Hùng còn có thể chống lại Cố gia sao, làm vậy khác nào là hành vi của kẻ ngốc.

Thiết Chiêm Hùng tuyệt sẽ không ngu. Chốn quan trường đương thời, có được mấy người bằng hữu chân chính, tất cả đều vì lợi mà đến cả.

Ôi, thiên hạ rộn ràng đến vì lợi ích cả thôi, thiên hạ có nhốn nháo đều là vì lợi ích mà nhốn nháo, lời mà hai ngàn năm trước Thái Sử Công nói hoàn toàn chính xác, con người vốn ích kỷ, bảo người ích kỷ đi làm chuyện đại công đại đức, thì sao có khả năng?

Tào Quốc Khánh nhìn thấu cuộc đời, nói cũng rất có lý.

- Ừ, tuy có làm chuyện đại công đại đức, thì cũng là xuất phát từ lợi ích cá nhân. Bọn họ có lẽ không vì tiền, không vì sắc, mà bọn họ vì một chữ danh.

Có lẽ có người phản bác, nói một số nhà khoa học cả đời vùi đầu chịu khổ, bọn họ là vì cái gì, nói xa xôi là bọn họ vì quốc gia, kì thực cũng vì có tư tâm thôi.

Bọn họ cũng vì thỏa mãn cái tôi cá nhân thôi, thứ cảm giác tự hào khi trong sự nghiệp tạo ra được thành tựu. Kỳ thật, đó cũng là một loại ích kỷ, cho nên cũng chỉ nói một cách tương đối mà thôi, với dân chúng bình thường mà nói, bọn họ đích thật là vì đại nghĩa.

Tào Thiên Hạ không ngờ phun ra một tràng lý luận, Tào Quốc Khánh nghe xong vỗ tay không ngừng:

- Chú ba, không thể tưởng được, chú còn biết lý luận nữa cơ, tôi còn tưởng rằng quân nhân như chú chỉ thích uống rượu bằng chén lớn, ăn thịt thì dùng mồm to, không thể tưởng được đầu óc lại rất triết học.

- Ha ha ha...” Hai huynh đệ cùng mỉm cười.

- Đồ khốn khiếp, vì quốc gia tuy nói cũng là một thứ tư kỷ, nhưng là loại tư kỷ đại nghĩa, các người là bọn hậu bối, có mấy người có thể hiểu được tư tưởng của người đi trước.

Là một cán bộ, tư tâm đương nhiên phải có, các người vừa rồi cũng nói, bản tính con người vốn tư kỷ. Nhưng, tuyệt không thể nguy hại đến ích lợi quốc gia, chúng ta đầu tiên phải đem ích lợi quốc gia đặt ở trên đầu.

Về sau, các người làm ra một vài chuyện tổn hại cán bộ bên trong, cũng cần phải đứng trên lập trường ích lợi quốc gia quan sát. Tỷ như đề bạt, muốn đề bạt bản thân thì phải ngăn chặn đối thủ, chuyện này, đối với đối thủ mà nói là một tổn thương nhưng không nguy hại cho ích lợi quốc gia.

Muốn đề bạt cũng là vì muốn bản thân có thể đứng ở vị trí cao hơn. Tuy nhiên, khi bản thân đứng ở vị trí cao hơn rồi, tuyệt không thể quên đi ích lợi quốc gia.

Cho nên, Quốc Khánh, Thiên Hạ, hai anh em tuyệt không thể quên bản thân mình là truyền nhân của dòng dõi cách mạng, là con cháu Trung Hoa, vì nước mà công tác, vì nước mà bỏ ra nhiệt huyết.

Lúc này, ông cụ Tào Mộng Đức vừa huấn sất vừa vì hai huynh đệ khai đạo.

- Chúng con sẽ không quên trách nhiệm trên người mình đâu, ba, người yên tâm.

Hai huynh đệ cùng đáp.



- Chuyện lần này, có lẽ hai anh em hơi nóng rồi, cẩn thận kẻo tự rước lấy họa.

Tào Mộng Đức gõ bàn, trên mặt cũng không có gì là lạc quan.

- Tự rước lấy họa, không thể nào đâu ba, tiểu tử kia sao có thể có đủ năng lượng đốt tới Tào gia chúng ta, hắn còn chưa đủ phân lượng đâu. Nói một câu khó nghe, chúng ta có thể khiến hắn mất mũ, bồi thêm một câu nữa, còn khiến hắn vào đại lao cũng không phải không có khả năng.

Tào Thiên Hạ có chút không phục.

- Nói các con khốn khiếp thì các con cãi lại, thằng ranh con Diệp Phàm kia rất bất thường. Không có việc gì thì hai anh em ngàn vạn lần đừng lộ diện chơi xỏ hắn. Chuyện của Trinh Dao lần này xem như cho qua đi, từ nay về sau phải nhớ lấy, hơn nữa, chuyện hắn cùng Cố Tuấn Phi đấu đá là chuyện của bọn họ, mấy đứa không cần chen vào là được.

Tào Mộng Đức dặn dò nói, bởi vì, ông ta là uỷ viên quân ủy, Chủ nhiệm bộ Tổng chính trị, lần trước ngẫu nhiên thấy được bảng danh sách cán bộ của bộ Tổng tham mưu- ban Quân vụ, cuối bảng danh sách đó có tên Diệp Phàm, chức vụ ghi rõ là Phó trưởng ban.

Tào Mộng Đức ghi nhớ, sau ngấm ngầm đi thăm dò điều tra, kết quả có được khiến ông kinh hãi. Vị Phó trưởng ban Ban Quân vụ Diệp Phàm kia quả đúng là Diệp Phàm ở Đức Bình, xem như đã biết thân phận ngầm của hắn.

Hơn nữa, Diệp Phàm tuổi trẻ như thế không ngờ lại là đại tá, quân hàm đại tá này làm sao có được. Phải biết rằng chức Phó trưởng ban Quân vụ của Bộ tổng tham mưu là chức vị thuộc cấp Phó quân đoàn trưởng, luôn do các thiếu tướng đảm nhiệm, những vị Phó trưởng ban xếp phía trên tất cả đều là thiếu tướng, như thế sao không khiến Tào Mộng Đức âm thầm cảnh giác cho được.

Tuy nhiên, Tào Mộng Đức có cố hỏi thăm thêm nữa thì cũng không hỏi thăm ra thân phận của Diệp Phàm trong Tổ đặc nhiệm A. Nhưng, chỉ với thân phận Phó trưởng ban thôi cũng đủ khiến Tào Mộng Đức phải cảnh giác mọi lúc mọi nơi.

Điều này đương nhiên là thân phận mà Diệp Phàm có thể lộ ra bên ngoài cho một vài lãnh đạo cấp cao biết, nhưng đa phần vẫn phải giữ bí mật. Tào Mộng Đức đã phải dùng mọi cách mới biết được. Phỏng chừng Cố Thiên Long tuyệt đối không biết được việc này.

Tào Mộng Đức đương nhiên cũng sẽ không báo cho liên minh là Cố Thiên Long biết, bởi vì việc này vốn là bí mật, nếu Tào Mộng Đức báo cho Cố Thiên Long biết, về sau nếu xảy ra sự cố gì về việc lộ bí mật thì sợ lại tự rước lấy họa vào thân. Cho nên, Tào Mộng Đức chỉ biết cảnh cáo con cháu trong nhà phải tránh xa Diệp Phàm.

Tuy trong lòng nghi hoặc khó hiểu, nhưng hai anh em Tào gia vẫn nghe theo lời ông ta nói. Tuy vậy, Tào Mộng Đức cũng hiểu được hai anh em rõ ràng không phục.

Lời mình nói anh em nó có thể nghe vào bao nhiêu cũng rất khó nói, thế nên trong lòng không khỏi thở dài, biết muốn thay đổi quan niệm trong ngày một ngày hai là chuyện rất khó.

Văn Xương Các.

Chu Càn Dương so với trước kia cũng không thay đổi bao nhiêu, tinh thần thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Diệp Phàm dẫn Mai tử cùng tới Văn Xương Các.

Bên Chu Càn Dương cũng được Văn Xương Các sắp xếp cho một nhân viên phục vụ xinh đẹp ngồi cùng. Cô nhân viên phục vụ mặc trang phụ dân tộc Thái trông rất lạ.

- Cục trưởng Diệp, công trình của quốc lộ Thiên Tường xem ra tiến triển rất tốt.

Chu Càn Dương chúc mừng nói.

- Ha hả, tôi chỉ là chân chạy vặt phục vụ lãnh đạo thôi.

Diệp Phàm cười nói.

- Ôi... Cũng là cậu tốt số, cả ngày có thể đi theo sau lãnh đạo, cậu nhìn tôi đi, chỉ biết mỗi sở Giáo dục, ra khỏi sở Giáo dục thì không ai biết mình.

Chu Càn Dương tất nhiên trong lời nói có chứa đầy ẩn ý, muốn đưa đẩy chuyện xa xôi.

- Phó giám đốc sở Chu, ngài đường đường là Giám đốc sở, ngài xem tôi, một tiểu cục trưởng cả ngày bị người ta la hét, cố hết sức tận lực làm chút chuyện để lấy lòng, nhưng vẫn chỉ là chân chạy vặt thôi.

Diệp Phàm bật cười ha hả không muốn tiếp chiêu.

- Cục trưởng Diệp, không thể nói như vậy. Chúng ta đều vì lãnh đạo mà phục vụ cả, chỉ có điều đối tượng phục vụ không giống nhau thôi.

Kỳ thật, có thể vì lãnh đạo phục vụ cũng là một chuyện vinh hạnh rồi. Cậu xem đi, tôi đây ăn không ngồi chờ cũng không có cơ hội phục vụ lãnh đạo, kết quả thế nào?

Tất nhiên là ngồi trên ghế lạnh, không được đề bạt, không được phân công công tác, cậu nói, con người ta sống ở đời còn có mục tiêu gì.

Chu Càn Dương nói huyên thuyên, hình như đang nói tình hình gần đây của mình, hình như lại không phải.

- Phó giám đốc sở Chu nói thật chứ, nhưng, ngài là Giám đốc sở, thủ hạ chờ phục vụ ngài khẳng định có rất nhiều. Ngày qua tháng lại hẳn thấy rất thoải mái.



Diệp Phàm nói.

Mai tử ngồi bên cạnh yên lặng rót trà cho Diệp Phàm, hơn nữa, rất toàn tâm toàn ý, giống như thị nữ vậy. Chu Càn Dương mịt mờ quét nhìn Mai tử liếc mắt một cái, cảm giác có chút kỳ quái, nếu nói cô này là bạn gái của Diệp Phàm, hình như giữa hai người lại có chút gì không giống, không phải là cấp dưới chứ, nhưng cũng không giống...

Tuy nhiên, Chu Càn Dương là tay già đời nên cũng không hỏi gì, nếu Diệp Phàm không chịu giới thiệu, bản thân ông cũng sẽ không hỏi, mỗi người đều có bí mật riêng.

- Mai tử, cô kính Phó giám đốc sở Chu một ly đi, chờ chút còn có việc phiền đến ngài.

Diệp Phàm cũng cảm giác được ánh mắt nghi hoặc của Chu Càn Dương, cười nói.

- Cục trưởng Diệp, anh nói vậy…

Chu Càn Dương tinh thần chấn động, thản nhiên hỏi. Trong đầu nhủ, chỉ sợ tiểu tử cậu không cầu tôi, chứ khi cậu có việc cần cầu tôi thì tôi dễ xử lý rồi.

- Là như vậy, Mai tử đang học tại Đại học Hải Giang, khoa âm nhạc, tháng sáu năm nay sẽ tốt nghiệp, tính ra cô bé còn là bạn học của em gái tôi. Hơn nữa, tình cảm với em gái tôi như chị em. Mai tử quê ở Vân Nam, nhưng muốn ở lại tỉnh Thủy Châu của chúng ta giảng dạy, Phó giám đốc sở Chu, ha hả, cho nên, việc này còn phải phiền ngài.

Diệp Phàm cười nói.

- Úc, việc này chỉ sợ hơi phiền, Vân Nam khác tỉnh với chúng ta, theo nguyên tắc phân phối khi tốt nghiệp thì phải báo danh về tỉnh nhà. Nếu cô Mai tử là người trong tỉnh của chúng ta, tôi còn dễ ra tay điều chỉnh, ngoài tỉnh thì hơi phiền toái. Hơn nữa, việc này phải thông qua sự đồng ý của bộ phận nhân sự tỉnh.

Chu Càn Dương đương nhiên cố ý chối từ, hơn nữa, điều ông nói cũng là tình hình thực tế.

- Ha hả, Mai tử muốn đến dạy tại trường Trung học số 1 Thủy Châu, mà mảng giáo dục này lại do ngài cầm lái, khó khăn trong chuyện này hẳn đã giảm xuống mức thấp nhất rồi.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

- Nói đùa sao Cục trưởng Diệp, sở Giáo dục đâu phải do tôi cầm lái, hẳn phải là Giám đốc sở Ngô Đạo Minh mới đúng, tôi cũng chỉ là tay phó mà thôi.

Cậu cũng biết, đối với cán bộ thể chế chúng ta mà nói, có câu tục ngữ nói 'Mười ông phó không bằng một ông chính', cái này nói ra cũng hơi xấu hổ.

Tốt xấu gì cũng là nhân vật số một, so ra vẫn uy phong hơn một Phó giám đốc sở.

Chu Càn Dương liên tưởng nói.

- Ha hả, tin rằng thời điểm Phó giám đốc sở Chu lên làm chánh hẳn không còn xa nữa, tôi có nghe nói Ngô Giám đốc sở đã có nơi để điều đi.

Diệp Phàm đột nhiên hắng giọng cười nói, tin tức này Chu Càn Dương đích xác không biết, nên trên mặt chợt lóe chút kinh ngạc rồi biến mất.

Cười nói:

- Ngô Giám đốc sở chuyển đi nơi khác, không biết đi chỗ nào, chuyện này tôi sao không có chút tin tức nào.

- Ha hả, tôi kính ngài một ly...


Diệp Phàm cười gượng hai tiếng, nhìn Mai tử liếc mắt một cái không đáp, đương nhiên là có ý nhắm vào Chu Càn Dương. Hơn nữa cũng mịt mờ nói cho Chu Càn Dương biết xử lý chuyện của Mai tử trước sau đó tôi mới có thể nói cho ngài biết.


Đây tuy nói chỉ là một tin tức, nhưng với Chu Càn Dương mà nói thì là đòn trí mạng. Nếu tin tức là thật, Chu Càn Dương không nhanh chóng hành động, cấp trên sẽ điều tới một tân Giám đốc sở khác.


Vậy là Chu Càn Dương lại phải chờ thêm vài năm nữa, thực chờ cho đến lúc đó thì Chu Càn Dương cũng gần 50, còn cơ hội gì nữa chứ. Diệp Phàm dám đánh cuộc Chu Càn Dương khẳng định sẽ đứng ngồi không yên.


- Như vậy đi Cục trưởng Diệp, chuyện của Mai tử tôi sẽ tìm hiệu trưởng trường Trung học số 1 Thủy Châu đánh tiếng trước. Do ông ta ra mặt nói chuyện với Đại học Hải Giang.


Sau đó tôi cũng dễ dàng tính toán, việc này tôi sẽ lo. Nếu nói Mai tử được điều tới tỉnh khác thì tôi không dám bảo đảm, chứ đến trường Trung học số 1 Thủy Châu thật ra cũng dễ làm.


Hoặc là đến viện giáo dục thuộc sở Giáo dục chúng ta cũng được, ncậu xem thế nào?


Chu Càn Dương trầm tư trong chốc lát, cùng Diệp Phàm cạn vài chén rượu, rốt cục cũng ngồi không yên, nên đồng ý làm giúp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK