Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hừ! Không cần giả ngu với tôi, ánh mắt của ông đã bán đứng ông rồi. Nói một chút, có phải ông đã sử dụng thủ pháp ngũ âm tiệt mạch trên người của Nam Cung Cẩm Thần có phải không. Làm cho người ta bị hôn mê lâu như vậy, tôi cũng thấy ngượng thay cho ông. Ông đường đường là lục đoạn cao thủ, được gọi là thượng đẳng Vũ Sư nhưng hành động tuyệt đối không xứng. Nam Cung Cẩm Thần cũng không phải người xấu, càng không làm chuyện gì thương thiên hại lý, sao ông có thể nhẫn tâm ra tay với một người bình thường như vậy. Ông đã làm mất thể hiện nhà họ Trần, nói ra thì e là nhà họ Trần sẽ không thể ngóc đầu lên được trong giới võ thuật Trung Quốc.

Diệp Phàm ra vẻ đau lòng.

- Là con chó Trần Vô Ba bảo cậu đến à!

Trần Khiếu Thiên đột nhiên hỏi, trong mắt lóe lên một tia tức giận rồi biến mất.

- Trần Vô Ba!

Diệp Phàm thì thầm đột nhiên chấn động ” Trần Vô Ba chẳng phải là người đã đánh ngã cái gì mà Ninja đại sư bát đoạn Sơn Lâm Nhất Phu của Y Hạ Thần Cung ở Nhật Bản sao? Chắc là ông ta đã đạt đến Tiên Thiên cửu đoạn. Bởi vì lần đó mà đã tạo ra một phong trào luyện tập võ thuật truyền thống Trung Quốc. Xem ra ông lão này đúng là truyền nhân của nhà họ Trần, tuy nhiên dường như có bất hòa với Trần Vô Ba.”

- Không phải, tôi không quen biết với đại sư Trần. Ông có quan hệ thế nào với Trần Vô Ba?

Diệp Phàm hỏi gấp.

- Kẻ thù!

Trần Khiếu Thiên trả lời rất dứt khoát.

- Tại sao?

Diệp Phàm cũng hỏi gọn.

- Tôi không muốn nói.

Trần Khiếu Thiên lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra một tia khinh thường. Chắc lão nghĩ là Diệp Phàm còn quá trẻ, dù có tập luyện võ thuật thì chắc cũng chưa đi tới đâu. Cao thủ là vậy, nếu không cùng cấp bậc thì nói chuyện với ngươi, người ta cảm thấy rất mất giá.

- Ta cũng sẽ không hỏi bí mật của ông, chỉ muốn hỏi về bí quyết của thủ phạt tiệt mạch. Nếu như ông muốn giữ bí mật thì tự mình giải huyệt đi, coi như là tích chút âm đức!

Diệp Phàm nói nhẹ, thể hiện mình cũng không tham lam gì bí thuật của Trần Khiếu Thiên.



- Giải không được rồi, ai!

Trần Khiếu Thiên đột nhiên lộ vẻ chán chường, cúi gằm mặt xuống.

- Tại sao?

Diệp Phàm thất kinh, tý nữa thì hét toáng lên.

- Lúc ấy cảnh sát các cậu đem vợ tôi tới bức ép, sau đó còn làm bà ấy bị thương. Vì an nguy của vợ mình, tôi chỉ tạm thời thi triển thủ pháp tiệt mạch trên người Nam Cung Cẩm Thần, thủ pháp đó là do ta học được từ một đạo sĩ mà vô tình cứu được, nói cho cậu biết cũng không vấn đề gì, gọi là Thiên âm lôi cương chỉ thuật. Ai! Lúc đó tôi còn nội kình thất đoạn, tuy nhiên sau này bị các cậu đả thương làm tái phát vết thương cũ, hiện giờ nội kình của tôi đã bị rơi xuống cảnh giói Khai Nguyên lục đoạn, không thể thi triển thủ pháp giải mạch nữa! Lão phu xấu hổ! Tôi cũng không phải cố ý hại chết Nam Cung Cẩm Thần.

Trần Khiếu Thiên thở dài bất đắc dĩ, trên mặt tràn đầy vẻ hối hận.

- Ông đem Thiên Âm lôi cương chỉ thuật truyền cho tôi, tôi sẽ đi giải mạch cho Nam Cung Cẩm Thần, coi như là thay ông tích chút âm đức âm đức.

Diệp Phàm nghiêm túc, trong lòng cũng háo hức với cái gì gọi là Thiên Âm lôi cương chỉ thuật kia.

Những người luyện võ đều rất coi trọng những bí quyết, thậm chí trong một vài thế gia của Hoa Hạ còn không truyền bí thuật võ công cho con gái đừng nói đến người ngoài.

- Cậu...... Không phải là tôi xem nhẹ cậu. Cậu...... Không được! Ít nhất cũng phải là một người nào đó đạt đến cảnh giới thất đoạn Khai Nguyên, gọi là hạ đẳng đại Vũ Sư thì may ra. Nước Hoa Hạ mênh mông, dân số cả tỷ người nhưng cao thủ như vậy hiếm hoi như quốc bảo gấu trúc, e là không quá 50 người..

Cao thủ thất đoạn trẻ tuổi của Hoa Hạ chúng ta chỉ mấy người sau, gọi là Tứ Tú.

Nam hải nhất thần thối

Mạc bắc phi điêu ưng

Tây cương ba li miêu

Đông phương thăng thổ địa.

Có ý gì biết không?

Nói tới đây Trần Khiếu Thiên có vẻ đắc ý hỏi con chim non Diệp Phàm.



- Không biết.

Diệp Phàm thành thật lắc đầu, hắn đúng là mù tịt về các danh nhân võ thuật Hoa Hạ.

- Ha hả! Người nhỏ tuổi nhất trong Tứ Tú cũng đã 28 tuổi. Cô ta chính là người gọi là Tây Cương hoàng ly ‘Phượng Tứ cô nương’. Lợi hại! Là một thiên tài, mới 26 tuổi đã đạt đến cảnh giới Thuần Hóa lục đoạn, thực ra thì đã là thất đoạn.

Năm năm trước, lão phu mới đạt được cảnh giới Khai Nguyên thất đoạn, lúc ấy đã quá năm mươi rồi. Còn về thằng ranh cậu, nhìn chưa quá hai mươi, nội kình có thể đạt đến tam đoạn Thuần Hóa cũng đã là thiên tài rồi.

Đất Hoa Hạ mênh mông nhưng có mấy võ giả có thể gặp may như Phượng Tứ cô nương, chẳng những có gia thế vững vàng mà còn được một vị sư phụ thần bí bát đoạn Thuần Hóa chống lưng. Nhà của cô ta lấy một gốc nhân sâm ngàn năm cộng với sư phụ trợ giúp mới có thể thành công. Thằng nhóc, dựa vào miệng lưỡi không có tác dụng đâu. Võ học Trung Quốc là một chủ đề nghiêm túc, không thể giả dối. Cảnh giới cao thấp là dựa vào bản lĩnh thật sự mới có thể đột phá, không giống như giờ cái gì cũng có thể làm giả, ha hả......

Lúc này Trần Khiếu Thiên giống như một bậc trưởng lão dạy dỗ học sinh.

- Lão tiên sinh nói có lý, tôi năm nay tròn 18 tuổi, cũng không có gia thế hiển hách gì, sư phụ cũng chỉ là một ông già hom hem uống rượu quê ăn đậu phụ, tuy nhiên cũng có chút may mắn ….Cho nên...... nội kình có lẽ cũng không quá thấp, ha ha.

Diệp Phàm cười quỷ dị.

- A! Vậy chúng ta so tay đi, nếu cậu có thể thắng thì tôi sẽ hai tay dâng Thiên Âm lôi cương chỉ thuật lên cho cậu.


Trần Khiếu Thiên cuồng ngạo, phong phạm cao thủ chính là như vậy, đây là một loại uy thế toát ra từ sự tự tin và khí phách.


- Tốt! Tôi rất thích sự thống khoái của ông! Bắt đầu đi!


Diệp Phàm cười nhẹ, máu nóng thanh niên nổi lên. Tiến đến gần thì đã thấy Trần Khiếu Thiên khoanh tay trước ngực, khinh thường nhìn hắn:


- Đến đây đi! Thằng nhóc. Hôm nay sẽ cho cậu biết thế nào là lục đoạn cao thủ.


Xem ra Trần Khiếu Thiên rất nhẹ nhàng không đem Diệp Phàm lọt vào mắt, có lẽ vì hắn còn quá trẻ, đúng là tình huống điển hình của việc lật thuyền trong rãnh nhỏ.


- Lão già này rất tự đại, với thực lực thuật dưỡng sinh tầng thứ sáu Luyện Kính của mình thì tương đương lục đoạn của võ thuật Trung Quốc, lão cũng vừa bị lùi xuống lục đoạn. Tuy nhiên lão cũng đã tu luyện mấy chục năm rồi, nội kình tinh thuần hùng hậu, may mà mình may mắn ăn được quả Thái tuế nếu không thì không thể bằng được, tốt nhất là cứ để lão khinh địch rồi đột nhiên phát lực là giành thắng lợi.


Diệp Phàm thầm vận khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK