Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một ly sao được, ít nhất phải ba ly. Lạc Tuyết, nghe nói người đang say là lúc làm chuyện đó càng tăng hứng thú.

Diệp Phàm cười khan một tiếng, nhéo mặt Lạc Tuyết một cái.

- Chỉ cần anh… thoải mái em không sao.

Lạc Tuyết nhẹ nhàng nói. Hai người không ngờ đều có cảm giác kích thích của lần đầu tiên.

Diệp Phàm cân cần khui rượu rồi rót rượu.

Uống ba chén xong thì quần đùi và Bra đã bị ném xuống gầm giường.

Tấm đệm cao cấp cũng lay động kịch liệt, may mắn là khách sạn cách âm tốt, nếu không thế nào cũng làm cho mấy người hầu của Lạc Tuyết sợ hãi.

Một lúc lâu sau mới ngừng nghỉ,

- Lạc Tuyết, sao đến giờ anh vẫn chưa nghe nói đến cha em. Rốt cuộc sao lại thế? Cha em họ Lạc đúng không?

Diệp phàm không khỏi cảm thấy lạ hỏi, bởi vì vừa rồi người hầu gái báo lại nói là bên ngoài không có gì bất thường, Diệp Phàm cũng có thời gian rảnh nói chuyện phiếm với Lạc Tuyết.

Đối với Vu Sơn cung và Mai Thiên Tuyết Diệp Phàm vẫn cảm giác mẹ vợ rất thần bí. Mọi việc hắn đều không hiểu, đến tận bây giờ, Diệp Phàm chỉ biết Mai Thiên Tuyết là chủ của Vu Sơn cung, là một trong lục tôn của Trung Quốc.

Những cách khác đều không biết. Hắn thật sự rất hiếu kỳ. Đều thích dò bí mật của người khác. Vũ trụ này còn biết bao điều huyền bí, bí mật của con người đương nhiên càng trở nên hứng thú rồi.

- Ôi…

Lạc Tuyết Phiêu Mai thở dài vẻ mặt u buồn nhìn Diệp Phàm một cái nói:

- Mẹ em không muốn nói, chính em cũng không biết.

Cha em đã không thấy từ khi em còn rất nhỏ, em cũng không có chút ấn tượng nào. Em luôn nghĩ giữa mẹ và cha đã xảy ra chuyện gì ghê gớm.

Bằng không, mẹ em chưa già, mới hơn năm mươi, chắc cha em cũng vậy.

Nếu nói là mất chắc chắn không phải, những người luyện võ như bọn họ, cơ thể cũng đều rất tốt.

So với người bình thường thì họ ít bị bệnh hơn, tỷ lệ sống thọ sẽ nhiều hơn một chút. Một cao thủ cửu đẳng, sống trên một trăm tuổi tỷ lệ cao hơn người bình thường mấy chục lần.

Chỉ cần không phải bị tổn thượng nặng, hoặc là ung thư gì đó có thể cứu chữa được sẽ không mất sớm.

- Ôi cũng là vất vả cho mẹ em rồi.

Diệp Phàm thở dài yêu thương vuốt ve Lạc Tuyết.

- Tuy vẻ ngoài mẹ rất kiên cường nhưng thực ra em hiểu được mẹ sống hề vui vẻ. Rất nhiều lúc em đã thấy mẹ đang ngẩn người vẻ mặt đầy u buồn.

Thậm chí có vài lần bà còn khóc thầm, em biết mẹ nghĩ đến cha. Tuy nhiên, trước mặt người ngoài, bà không bao giờ thể hiện ra.

Vu Sơn cung bây giờ những cũng đã tan tác, chỉ còn lại hai mươi người quan trọng nhất còn lại.

Mẹ nói, không muốn cho gia tộc đứng ở trong núi sâu, xã hội hiện đại, mọi thứ đều phải tiến lên. Rất nhiều gia tộc đã không còn thích hợp sống ở nơi thâm sơn cùng cốc nữa.

Mẹ cũng nói chỉ cần ai muốn ở lại bên ngoài, mẹ đều cung cấp tiền để họ an cư.

Đến giờ, trong cung chỉ còn lại vài tòa nhà cũ, trước kia còn có chút vàng bạc, hiện giờ có lẽ cùng tan tác rồi.

Tuy nhiên, mẹ có phân phát thế nào vẫn để cho em 100 triệu trong ngân hàng, khoảng tiền này em mang theo người, nếu anh cần thì cứ lấy dùng.

Lạc Tuyết nói xong liền đi lấy chi phiếu trong túi.

- Bỏ đi, em cứ giữ, anh không thiếu tiền.

Diệp Phàm kéo Lạc Tuyết lại.

- Em giữ cũng không có tác dụng gì,

Lạc Tuyết lắc đầu.



- Cứ giữ lấy, anh thật sự không thiếu tiền.

Em biết bản lĩnh của anh, ha ha,

Diệp Phàm cười nói.

- Xem anh đăc ý kìa.

Lạc Tuyết Phiêu Mai tức giận lườm hắn một cái, quay người đỏ mặt nói.

- Diệp Phàm lần này em đến Đồng Lĩnh đã chuẩn bị ở một thời gian dài, em đã bảo vú em tìm một địa điểm. Em sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh.

- Việc này, Lạc Tuyết, việc này…

Diệp Phàm rất ngại, không thể nói vì áy náy.

- Em muốn có con, lần này nhất định mang thai. Mẹ cũng già rồi, trừ việc thỉnh thoảng đi ra ngoài bình thường đểu ở trong cung. Cho nên, bà muốn có một đứa cháu. Và chúng ta có con em còn có bạn.

Lạc Tuyết Phiêu Mai rất hiểu chuyện nói. Diệp Phàm còn có thể nói gì, chỉ có thể nhìn cô đầy trìu mến và áy náy.

- Nếu như có thể được song thai thì một sẽ họ Lạc nhé.

Diệp Phàm nói.

Đêm đã khuya, qua 0 giờ rồi.

Tất cả mọi người đều ngủ.

Đột nhiên người hầu gái truyền đến tin tức, nói vừa rồi Thẩm Quát dẫn vài người vào khách sạn, đi sau họ còn có mấy cảnh sát.

Tuy nhiên, trong đám người họ Thẩm có một người thanh niên giống như người đứng đầu. Hắn nói với cảnh sát cái gì đó. Sau đó cảnh sát liền đợi ở dưới tầm mấy người Thẩm Quát đi lên trước.

- Ha ha, không phải Trần Tiểu Mãn thì là Hồ Thuyết. Có trò hay để xem đây. Trong lòng Diệp Phàm thầm nói một cậu, ôm Lạc Tuyết vừa mới ngủ hôn một cái.

- Thật ghét, vừa mới xong mệt muốn chết, để cho em ngủ một cái, anh lại tới nữa.

Lạc Tuyết tức giận mở mắt hừ nói.

- Đừng ngủ, chờ xem cuộc vui.

Diệp Phàm cười thần bí.

Không lâu bên kia quả nhiên truyền đến tiếng ồn ào

Cửa phòng Diệp Phàm cũng bị người bấm chuông, Diệp Phàm mở cửa cố ý ngáp một cái, còn chưa lên tiếng Mễ Nguyện mặt đã biến thành màu đen:

- Bí thư Diệp, xảy ra chuyện lớn.

- Đêm hôm khuya khoắt xảy ra chuyện gì lớn?

Diệp Phàm cố ý hỏi.

- Khách của chúng ta bị người ta đánh.

Mễ Nguyệt tức giận nói.

- Bị người đánh, ai dám đánh khách nước ngoài của chúng ta?

Diệp Phàm hơi ngẩn ra, cũng chưa kịp thay quần áo, mặc đồ ngủ chạy ra hành lang.

Phát hiện hành lang đang đứng mấy người cảnh sát lộn xộn, còn có mấy phóng viên đang chụp ảnh. Đèn flash lóe lên. Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Đồng Lĩnh Hạo Cường chỉ vào mấy người thanh niên hét lên:

- Các anh là ai, sao có thể làm xằng bậy như vậy. Các anh là cảnh sát ở đâu?

Thấy Diệp Phàm đến Hạo Cường lập tức nói:

- Bí thư Diệp, mấy người thanh niên này lấy lý do cảnh sát kiểm tra phòng, sau khi đi vào liền thô bạo đánh khách của chúng ta. Quả thực là những người thô bạo, sau đó một người cảnh sát xông đến nói là bắt khách làng chơi. Dám nói khách của chúng ta là khách làng chơi, loạn hết rồi. Bên trong không có một người con gái thì chơi cái gì?

Vì Hạo Cường và Mễ Nguyệt được Diệp Phàm sắp xếp ở phòng đối diện với khách Canada cho nên, đã nhanh chóng biết chuyện xảy ra ở đó.



- Sao lại thế này?

Diệp Phàm vội vàng chen vào phòng, phát hiện bên trong loạn hết lên, chăn gối đều bị kéo xuống đất hết.

Mà mấy người Trần Tiểu Mãn đã không thấy tăm hơi. Tuy nhiên, trong góc phòng còn có hai người thanh niên, đoán chừng là chân tay của mấy người Tiểu Mãn. Mà Trần Tiểu Mãn thấy tình hình không đúng đã trốn trước.

Chủ tịch thành phố Merl của Canada Vương Bản Xương đầu tóc rối bù, áo ngủ không ngờ cũng bị xé rách, hai người khác mông còn lộ cả ra ngoài.

Trên mặt đều có mấy vết bầm tím. Nghe nói lúc ấy Chủ tịch thành phố Vương giẫy dụa tốt nhất, cho nên cũng bị đánh cho thảm nhất, mặt xưng lên hết.

Một người cảnh sát cao gầy đứng trước giường, người này khá xấu hổ, vẻ mặt dở khóc dở cười.

- Tôi là Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh Diệp Phàm, các anh làm trò gì vậy?

Diệp Phàm chỉ vào người cảnh sát trừng mắt quát.

Sau đó lại chỉ vào mấy người Chủ tịch Vương nói:

- Bọn họ là khách của thành phố Merl của Canada đến Đồng Lĩnh để khảo sát. Chủ tịch Ngô không ngờ bị các anh đánh thành như thế này, các anh muốn gì? Muốn làm gì? Việc các anh làm nếu gây ra tổn thất cho thành phố Đồng Lĩnh thì tôi sẽ tìm Giám đốc các anh nói chuyện.

- Là… Bí thư Diệp, tôi ở trung đoàn trị an Tôn Tương Danh. Vừa rồi nhận được tin tức của mấy người nói là phòng số một có người bán dâm cho nên đến đây để điều tra thêm. Việc này, chỉ là hiểu lầm thôi. Chúng tôi thật sự nhận được tố cáo. Không tin anh có thể kiểm tra bản ghi chép của cảnh sát chúng tôi.

Chi đội trưởng Tôn mặt đỏ bừng, giọng có chút cứng rắn nói.

Tưởng là khách chơi lớn, không ngờ đánh khách nước ngoài. Người bị đánh còn là Chủ tịch thành phố gì đó, vẫn chưa hết, còn có Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh, dễ trêu vào như vậy sao? Người ta thật sự tìm đến Sở Công an tỉnh nói chuyện, có lẽ Giám đốc sẽ rút trang phục cảnh sát của anh.

- Điều tra là quyền của anh, tôi muốn hỏi đội trưởng Tôn, là ai cho phép anh đánh người khi chấp pháp?

Diệp Phàm quy kết ngay.

Lúc này Giám đốc điều hành khách sạn cũng đến. Vừa thấy tình hình này có lẽ cũng biết Tôn Tương Danh, vì thế lạnh lùng nhìn gã nói:

- Thật là uy phong, đến khách sạn Long Giang chúng tôi giương oai hả?

Phải biết rằng khách sạn Long Giang là khách sạn xa hoa nhất thành phố Long Giang. Hơn nữa vẫn của nhà nước.

Bình thường ở tỉnh có khách quan trọng gì đều nghỉ ở đây. Cho nên, lãnh đạo ở đây đều có quan hệ với lãnh đạo Ủy ban nhân dân và Tỉnh ủy. Tôn Tương Danh căn bản không coi người ta ra gì.

- Không phải chúng tôi đánh, chúng tôi chỉ đến điều tra. Lúc đó đi vào bọn họ đã đánh, người đánh chính là hai người bọn họ, đã bị chúng tôi chế ngự.

Lúc này một người cảnh sát đứng bên cạnh Tôn Tương Danh vội vàng chỉ vào hai người ở trong góc giải thích.

- Không chỉ hai người bọn họ Bí thư Diệp vừa rồi có năm sáu người. Tuy nhiên, lúc những người cảnh sát này đi vào họ đã chạy trốn hết.

Lúc này Chủ tịch Ngô đã khôi phục bình tĩnh, hừ nói, trong lời nói tuyệt đối đúng.

Ông ấy nhìn Diệp Phàm một cái nói:

- Nếu như trình độ ở tỉnh của các vị như thế này, tôi thấy khảo sát cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Nói xong Chủ tịch Vương quay lại mấy người nhân viên nói:

- Lập tức sắp xếp một chút, chúng ta trở về ngay trong đêm.


- Chủ tịch thành phố Vương xin chờ một chút. Bất kể như thế nào, xin anh tin tưởng lãnh đạo và nhân dân tỉnh Tấn Lĩnh chúng ta


Chuyện này mặc kệ dính dáng đến người nào chúng tôi chắc chắn sẽ cho anh một câu trả lời hài lòng. Nhất định sẽ nghiêm trị hung thủ.


Diệp Phàm tỏ thái độ kiên quyết.


- Người đâu đội trưởng Tôn?


Diệp Phàm quay lại ép đội trưởng Tôn,


- Vừa rồi… vừa rồi chúng tôi không đề phòng để cho bọn họ chạy mấy. Cấp dưới của tôi đang truy tìm bên ngoài. Tuy nhiên, bọn họ chạy nhanh hơn đã mất dạng rồi.


Đội trưởng Tôn vẻ mặt xấu hổ nói, người này trán đầy mồ hôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK