Lần trước Phí gia chúng ta cùng với gia tộc Hoành Đoạn của Nhật Bản tiến hành giao đấu lần hai. Đại sư Trương Vô Trần chính là do nhà họ Phí chúng ta mời tới.
Còn nhà Hoành Đoạn cũng mời Huyết Y Tiên tới. Trận so tài đó, Diệp Phàm cũng tham gia, hơn nữa, người có công lực mạnh nhất của nhà Hoành Đoạn là Hoành Đoạn Cửu Hạc cũng bị Diệp Phàm đánh thành tàn phế.
Cả đời này chỉ có thể sống trên giường.
Phí Thanh Sơn cười nói.
- Hoành Đoạn Cửu Hạc này không đơn giản. Không phải là nghe nói đã mất tích mấy chục năm rồi. Năm đó chính vì ông ta mất tích nên nhà Hoành Đoạn mới suy yếu.
Nếu không, nếu năm đó có ông ta thì gia tộc Hoành Đoạn tới bây giờ sẽ vô cùng ghê gớm.
Thiên Đao cảm thán nói.
- Đương nhiên, Hoành Đoạn Cửu Hạc chính là cao thủ tiên thiên đại viên mãn.
Bao Nghị cười nói. Tiêu Dương Thiên và Tiêu Sắt Nhất đột nhiên hơi ớn lạnh.
Còn trong lòng Diệp Phàm thì xấu hổ. Vì lúc đó căn bản là do lão già Thiên Cùng Thượng Nhân giúp đỡ, nếu không thì người bị đánh thành tàn phế chắc chắn là mình rồi.
Dĩ nhiên, bây giờ thì khác. Mỗi lúc một khác mà.
Đã có Thiên Đao dẫn đường, hơn nữa Thôn Dã Nhị Điền còn mang theo rất nhiều cao thủ đi rồi. Đường Thủ đạo vốn là cái trụ sở trống rỗng, ngay cả các trạm gác ngầm cũng không có nhiều. Cho nên Diệp lão đại càng ngựa quen đường cũ mà đi vào trụ sở của Đường Thủ đạo.
Mà những trạm gác ngầm này cũng coi như vô tri vô giác. Mặc dù là những trạm gác này cứ vài ngày lại điều chỉnh một lần, nhưng đối với Diệp lão đại và những cao thủ tuyệt đỉnh này mà nói thì coi như không.
Còn Thiên Đao do hai chân bất tiện nên Bao Nghị cõng. Bao Nghị phải nén giận, cũng không có cách nào, ai nói công lực của mình thấp nhất.
- Thật sự là khó tin. Đây rõ ràng là hồ mà sao lại biến thành ảo ảnh rồi?
Hồng Tà nhìn hồ nước nhỏ ơt trước mặt không khỏi cảm thán nói.
- Việc này cũng không có gì lạ. Đây chính là do mười mấy cao thủ thoát thần của Đường Thủ đạo hợp lực tạo ra. Thân thủ của chúng ta không nhìn ra cũng không có gì lạ đúng không?
Bao Nghị nói.
- Bên trong Đường Thủ đạo quả nhiên trống không. Chúng ta mau đến lấy gỗ Tuyết Nham rồi chạy đi.
Hai người Tiêu Dương Thiên cũng không muốn thêm phiền toái.
- Ừ, Đạo Thần tổ bây giờ đã theo dõi Đường Thủ đạo. Nếu để bọn họ phát hiện ra sẽ càng thêm phiền phức.
Phí Thanh Sơn gật đầu nói.
- Thiên Đao, ông có thể mở hồ ảo ảnh rồi.
Diệp Phàm nói.
Chỉ thấy hai tay của Thiên Đao múa may trên không, thỉnh thoảng tạo ra một động tác tay khó hiểu, miệng lẩm bẩm, vô cùng khó hiểu.
Còn Phí Thanh Sơn và Akiyama LinYifu có nhiệm vụ cảnh giới, phát hiện có người tới thì đánh ngất rồi tính sau.
Mục đích của Diệp Phàm đến Đường Thủ đạo lần này chính là đánh người tới tàn phế, hơn nữa sau này không thể hồi phục được nữa.
Đây là yêu cầu của Thiên Đao, dù sao cũng là Đường Thủ đạo nên có chút không nhẫn tâm. Cho nên, thỏa thuận với Diệp Phàm là thay vì giết chết thì đánh cho tàn phế, sau này vĩnh viễn không phục hồi được.
Không lâu sau, thật sự có động tĩnh, chỉ thấy hồ hơi gợn sóng, những lớp dày đặc trên mặt hồ giống như sương mù khẽ rung động.
- Có hiệu nghiệm rồi.
Hồng Tà kích động nói.
Thiên Đao không nói gì, chỉ đắc ý liếc nhìn mấy người Dương Phàm, tiếp tục hoàn thành công việc.
Không lâu sau, sương mù lại bắt đầu thu vào lòng bàn tay Thiên Đao. Thiên Đao gom đám sương mù thành một khối.
Trong miệng đột nhiên nói gì đó, một chưởng đẩy khối sương mù kia vào trong lòng hồ.
Dường như có một âm thanh mà tai người khó nghe thấy truyền đến.
- Được rồi. Vài giây nữa trong đám sương mù sẽ xuất hiện một cánh cửa. Chúng ta có thể đi vào. Chỉ cần qua được tần sương mù này là có thể nhìn thấy tình hình thực sự của hồ. Đợi một lát nữa, mọi người nhất định sẽ kinh ngạc.
Thiên Đao có vẻ đắc ý vuốt cằm.
- Xem ra, phương pháp mở cửa này thật đúng là huyền diệu. Có lẽ chỉ có hộ pháp cao cường nhất của Đường Thủ đạo như ngươi mới có thể làm được đúng không?
Hồng Tà khâm phục nói.
- Vốn là phải có 4 người cùng hợp lực mới có thể mở được. Nhưng ta đang âm thầm tập trung thủ pháp của bốn người ở một chỗ. Cho nên, một mình ta cũng có thể mở được bí mật này.
Thiên Đao đắc ý.
- Lợi hại. Bốn loại thủ pháp hợp lại một chỗ, có lẽ ba người kia đều không biết gì?
Diệp Phàm tán thưởng nói.
- Bọn họ chắc chắn là không phát hiện ra. Trên đời này không có công bằng tuyệt đối. Chỉ cần ngươi có được phương pháp mở cửa, ngươi có thể một mình tiến vào nơi sản sinh gỗ Tuyết Nham. Còn những người khác thì không được. Đây là điểm tốt của việc nắm giữ tài nguyên.
Thiên Đao nói.
- Những người khác không có được sự đồng ý của ông cũng chỉ có cách đứng nhìn. Nhưng nếu đi vào họ cũng sẽ phát hiện ra gỗ Tuyết Nham bị thiếu thì ông bào chữa như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Chuyện này giải quyết đơn giản. Treo đầu dê bán thịt chó, dùng gỗ Tuyết Nham cũ thay thế vào là được.
Chúng ta lấy gỗ Tuyết Nham là dựa theo năm. Hơn nữa, ta chỉ định lấy chỗ nào thì sẽ lấy chỗ đó.
Đợi đến khi bọn họ động vào những chỗ bị thay thế thì có lẽ cũng trăm năm nữa. Lúc đó Thiên Đao ta còn ở trên đời này không cũng khó nói.
Huống hồ, cho dù là phát hiện như thế nào thì cũng không ai có thể chứng minh là ta làm, bởi vì phải có 4 người hợp lực mới có thể mở cửa.
Đến lúc đó sẽ có lý do, ví dụ như là môi trường do tổ tiên xây dựng đã bị thay đổi nên khiến cho gỗ Tuyết Nham thay đổi đúng không, có nhiều lý do lắm.
Thiên Đao nói.
- Nhìn không ra ngươi cũng biết nghĩ cách.
Hồng Tà châm chọc nói..
- Có chuyện gì vậy? hình như cũng hơn 10 giây rồi vẫn chưa thấy cánh cửa xuất hiện?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, không lẽ lần này mở bị chậm. Chờ một lát, tuyệt đối sẽ không quá nửa phút.
Thiên Đao đầy tự tin.
Nhưng thời gian cứ trôi qua, một phút trôi qua rồi nhưng vẫn chưa thấy cánh cửa mở ra.
Thấy tất cả mọi người nhìn mình chằm chằm, Thiên Đao hơi ngượng, nói:
- Có lẽ là lâu không làm cho nên có chút không thuận tay, để tôi làm lại một lần nữa.
Thiên Đao vừa nói xong lại bắt đầu hành động, lần này thủ pháp thành thạo hơn, không lâu sau đã xong. Mọi người nhìn chằm chằm vào lớp sương mù dày đặc. Nhưng mọi người đều thất vọng vì nó vẫn không hề nhúc nhích.
- Sao lại thế này?
Thiên Đao vuốt cằm trầm ngâm, đột nhiên mặt trầm xuống.
- Có lẽ nào là họ đã thay đổi cách bố trí. Dù sao họ với ông đã như nước với lửa. Cho nên sợ ông mang bí mật này nói cho người khác.
Diệp Phàm nói.
- Lũ khốn. Có lẽ đúng là đã thay đổi rồi. Nhưng những bí mật này chỉ nằm trong tay trong bốn người chúng ta, bọn họ sao có thể thay đổi được? Hơn nữa, đây là do tổ tiên xây dựng, làm sao có thể thay đổi?
Thiên Đao buồn bực nói.
- Trên đời này không có gì là không thể. Có lẽ tổ tiên của ông để lại một điểm nào đó.
Diệp Phàm nói.
- Chúng ta cứ xông vào là được. Nếu đã chỉ là ảo ảnh thì chúng ta cứ nhảy vào hồ không phải là đã phá được rồi sao?
Hồng Tà nói.
- Nếu đơn giản như thế thì ngươi thử 1 lần đi?
Thiên Đao hừ nói. Hồng Tà không tin giẫm chân vào trong hồ nước.
Lập tức, lão giống như đang bơi ở trong hồ nước.
- Thế nào, cảm giác như thế nào?
Thiên Đao châm chọc nói.
- Mẹ kiếp! Đúng là kỳ lạ, ta đi vào trong hồ cũng có cảm giác như là đi ở trong nước. Nhất thời nổi hứng còn bơi lên, ngoài những thứ này không nhìn thấy gỗ Tuyết Nham gì cả.
Hồng Tà có chút buồn bực nói.
- Đây là sự lợi hại của ảo ảnh. Những cái ngươi thấy chưa chắc là sự thật. Nhưng ngươi sẽ cho nó là thật. Cho nên, ngươi không nhìn thấy gỗ Tuyết Nham.
Thiên Đao hừ lạnh nói.
Nhất thời mọi người đều không nói gì.
- Có lẽ là tên Thôn Dã Nhị Điền đó kết hợp với bốn người làm ra. Bây giờ Thôn Dã Nhị Điền đã đi rồi, chỉ có bắt hắn ra mới có thể đến được chỗ gỗ Tuyết Nham.
Phí Thanh Sơn đi tới nói.
- Phiền phức rồi.
Hồng Tà âm trầm.
- Huyễn Ma, không phải ông tự xưng là tổ tiên phái Huyễn Tượng sao? Còn truyền nhân của cửu chỉ thần đạo, sao, ông có nhìn ra được chút manh mối nào không?
Diệp Phàm hỏi.
- Điều này, bài trí của bọn họ thật sự huyền diệu, ngay cả ta cũng nhất thời không nhìn thấy được bí mật trong đó. Người luyện loại công phu này cũng không có nhiều, mỗi người đều có đặc điểm riêng. Chuyện này cần phải từ từ hóa giải. Có trời mới biết là họ xây dựng thế nào.
Huyễn Ma vẫn tìm lý lẽ để ngụy biện.
- Không có bản lĩnh thì cứ nhận là được rồi, nói những lời vô dụng đó để làm gì?
Diệp Phàm kích lão ta.
- Ai nói là Lão Ma ta không có bản lĩnh, ảo ảnh nào lão tử cũng có cách phá.
Huyễn Ma nhất thời tức giận mà nhỡ miệng nói ra.
- Khoác lác, ông không phải nói là không có cách sao, còn nói là có thể giải quyết được hết?
Diệp Phàm tiếp tục khích tướng.
- Có thể thử biện pháp vạn năng.
Huyễn Ma nói.
- Trên đời này người ta nói là có chìa khóa vạn năng, chứ ta chưa từng nghe thấy biện pháp vạn năng?
Diệp Phàm hỏi.
- Cách này không nên dùng, dùng một chút là lão ma ta phải mất một nửa hồn khí. Đến lúc đó, chắc là tiêu đời rồi. Lão ma ta chuyển sinh tám lần, khó khăn lắm mới giữ được chút hồn khí, không lẽ ngươi nhẫn tâm thấy toàn bộ hồn khí của ta bị tiêu tan?
Huyễn Ma thở dài.
- Một nửa hồn khí còn lại không cần phải lo lắng. Về đến núi Xương Bối tôi sẽ có thể làm cho ông một cái tiểu phong giới.
Đến lúc đó, chân giả của Thiên Đao có cao thủ tương trợ, chúng ta đi La Thất Bảo, nhất định có thể tìm được thứ để bổ sung hồn khí.
Chẳng hạn như, loại Cửu U Chi Hỏa có thể bổ sung hồn khí rất tốt, chưa biết chừng sẽ phục hồi toàn bộ hồn khí cho ông.
Đến lúc đo, Huyễn Ma ông đã tìm được cơ thể sống thích hợp là có thể sống như một người bình thường được rồi. Nếu không cứ tiếp tục như vậy thì nhiều nhất ông cũng sẽ làm hồn khí mấy chục năm nữa đến khi hồn khí tiêu tan.
Không bằng liều một phen. Huyễn Ma, thể hiện hào khí của ông đi. Chúng tôi còn muốn hóa giải bí mật của Cửu chỉ và Đán Phi Tử.
Diệp Phàm nói.
- Điều này… điều này…
Huyễn Ma còn có chút không nỡ.
- Nếu ông thật sự không muốn liều thì chúng ta sẽ tìm được quay về. Nhưng nếu sau này ông muốn bổ sung hồn khí tôi cũng hữu tâm vô lực. Mà ngay cả làm tiểu phong giới tôi cũng không có cách nào.
Diệp Phàm lại nói, vừa đấm vừa xoa.
Đăng bởi: admin