Xem xem, một câu của Chủ tịch , người của bộ lập tức đến ngay. Nếu cứ gây sức ép, có lẽ tập đoàn Hoành Không cũng không sai biệt lắm phải không?
- Ha ha, đại nhân chúng ta có đại lượng, không muốn cùng thằng nhóc thối tha gây sức ép xuống. Đều là công ty anh em có phải không. Tuy nhiên, lão Ô ông nên điểm rồi. Ngô Trung Bảo ngoài cười nhưng trong không cười.
- Sao lại nói vậy, kính xin ông anh Ngô chỉ rõ một chút.
Ô Vân Sơn vẻ mặt chăm chú lắng nghe.
- Chẳng lẽ ông còn không biết? không thể nào, trong lĩnh vực thiết bị điện lực, các ông là hàng đầu. Chắc chắn không thể tin tức này không biết. Ngô Trung Bảo vừa nói vừa lắc lắc đầu.
- Thật không rõ, rốt cuộc chuyện gì, ông anh đừng úp mở, làm tôi hồi hộp chết. Ô Vân Sơn còn giống như thật sự có chút nóng nảy.
- Thế giới thứ hai kia, còn có Tập đoàn Bang Đỗ, chẳng lẽ các ông không biết. Đừng gạt tôi, tôi biết, các anh đã cử người qua đó. Ngô Trung Bảo nói.
- Ồ, ông nói tập đoàn Bang Đỗ sao, chúng tôi cũng vừa mới nhận được tin tức, còn việc cử người, là sang đấy xem thế nào, xem náo nhiệt. Tuy nhiên, nghe nói các ông cũng cử người qua đó. Tuy nhiên, nghe nói bên ông cũng cử người qua đó, hơn nữa là tổ chức thành đoàn. Đó thật đúng là trùng trùng điệp điệp. Ô Vân Sơn cười nói.
- Trở lại chuyện chính, lão Ô, tôi lần này xuống đây chính là muốn hợp tác với các ông đấy. Ngô Trung Bảo cười.
- Hợp tác, hai chúng ta hình như không sản xuất cùng loại sản phẩm, câu chuyện hợp tác từ đâu đến? Ô Vân Sơn nghiêm chỉnh.
- Lần này tập đoàn Bang Đỗ tổ chức đấu thầu dự án phát điện gió, giá trị đạt đến mười triệu đô la Mỹ.
Đây là một khoản tiền lớn, tuy nhiên, trong đó có ba phần thiết bị không phải là thiết bị phát điện gió, mà là máy móc thiết bị.
Tổng thể mà nói phát điện gió là việc chính. Công ty tham gia cạnh tranh không ít, công ty trong top 500 thế giới đều đến đây.
Chúng ta áp lực rất lớn. Ngô Trung Bảo thở dài nhìn Ô Vân Sơn một cái nói - Nếu nói vậy thì chúng ta không có cách nào chống đỡ với các đại gia trong 500 công ty nổi tiếng thế giới, chỉ có thể liên kết mới có đường ra.
- Ừ, tôi đã sớm có suy nghĩ đến vấn đề này. Ô Vân Sơn gật đầu.
- Tập đoàn Hoành Không động tác rất lớn. Họ cũng là một đối thủ mạnh mẽ của ông. Nếu như là tập đoàn Chính Hà Hồng Kông và tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô không đầu tư vào nhà máy thiết bị điện lực chỉ dựa vào một nhà máy của tập đoàn Hoành Không không thể chịu nổi một kích.
Hiện giờ khác trước rồi, còn có hai tập đoàn hùng hậu này gia nhập, Công ty thiết bị điện lực Hoành Không hiện tại khí thể cũng nổi lên.
Đặc biệt sức ảnh hưởng của tập đoàn Chính Hà rất lớn. Bởi vì trụ sở của họ ở Hồng Kông. Mà tập đoàn Chính Hà là của Anh, dễ đến Canada hơn chúng ta nhiều.
Bởi vì bọn họ vốn là có công ty thành viên bên Canada. So sánh với họ chúng ta cũng không chiếm ưu thế gì.
Hơn nữa chúng ta còn hạn chế một chút, ví dụ như chính sách cũng đã hạn chế sự phát triển của chúng ta.
Nếu thật sự chúng ta không hợp tác. Có lẽ thật đúng là bị tập đoàn Hoành Không ép xuống, đây là sự thật.
Gần đây Diệp Phàm đến nhậm chức, người này thật là có chút thủ đoạn nhỏ. Liên tiếp có mấy hành động, bãi Yến Nguyệt bên Việt Đông kia, xưởng đóng tàu Phi Không.
Bên nhà máy thiết bị điện lực này còn có công ty xây dựng gì đó. Các ông không phải cũng nhận công trình trạm phát điện sao?
Tôi thấy công ty Thiên Mã ngay từ đầu quy hoạch cũng không nhỏ, như giấy chứng nhận của công ty Thiên Mã mà nói, hơn nữa do thành phố cấp ba cấp.
Tôi lo lắng rằng, bọn họ nhắm đến chính là tập đoàn điện khí Tây Nam các ông. Đến lúc đó, người ta xây nhà tốt, quốc lộ cũng tốt muốn tiến quân vào công trình phát điện rồi.
Nếu chúng ta không chuẩn bị trước, khiến cho mèo biến thành hổ tôi và ông sẽ bị bao vây trong hoàn cảnh tương đối khó chịu.
Tuy nói địa vị ở Bộ của chúng ta cao hơn họ nhưng công ty của chúng ta chỉ ở phạm vi Thiên Vân.
Bí thư Ninh của Thiên Vân yêu quý Diệp Phàm.
Có Ninh Đại, tên kia cũng dũng khí mười phần, chính là mấy Phó chủ tịch tỉnh hắn cũng không coi là gì, huống chi là tôi và ông. Ngô Trung Bảo bắt đầu uốn ba tấc lưỡi nói.
- Ừ, tên kia hình như là giẫm lên cứu chó. Ví dụ như bãi Yến Nguyệt, tôi không biết hắn làm thế nào lấy được.
Rõ ràng, mảnh đất trống Phi Không kia làm sao so sánh với bãi Yến Nguyệt, kém nhiều lắm. Về giá trị mà nói ít nhất kém ba trăm triệu.
Đây rõ ràng là thua thiệt sao quân khu Việt Đông cũng chịu làm, chẳng lẽ là lãnh đạo quân khu hồ đồ?
Hay là Diệp Phàm tặng quà lớn cho lãnh đạo Công ty. Tôi thấy không giống. Trong chuyện này chắc chắn còn dính dáng nhiều việc, chúng ta cũng không rõ.
Tuy nhiên, Diệp Phàm đến nhận chức không đến ba tháng, thật đúng là khí thế hừng hực. Có vẻ như thế không thể chống đỡ hướng về tập đoàn máy móc Trung Quốc các anh có lẽ lần này sẽ đến lượt tập đoàn điện khí Tây Nam.
Nếu trong việc cạnh tranh ở Tập đoàn Bang Đỗ ở Canada chúng ta bại trấn, thì càng cổ vũ dáng oai phong của hắn. Sau này tôi thấy ông không nên lăn lộn tiếp ở Thiên Vân này rồi.
Cho nên, hợp tác là nhất định đấy. Ô Vân Sơn lạnh lùng hừ nói.
- Ha ha ha, tốt, vậy quyết định vậy nhé. Chúng tôi phải liên kết ở Canada để cho một số người biết thế nào gọi là thực lực, thế nào gọi là thất bại. Ngô Trung Bảo cười nói.
- Đó là nhất định rồi. Lão Ngô, nếu hai Công ty chúng ta liên kết không bắt được Hoành Không mà nói, chúng ta không phải mua hai khối đậu hũ. Ô Vân Sơn cười nói.
- Nhất định, chúng ta cùng nhau đụng đậu hũ chơi. Ngô Trung Bảo cười nói.
Buổi chiều cùng nhau ăn cơm.
Trương Hùng cùng Kế Viễn vội vàng đến.
- Nhìn sắc mặt hai người có lẽ chuyện Vân Hùng đã điều tra được có phải không? Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy. Trương Hùng gật đầu nhìn Diệp Phàm một cái nói - Cha của Mộc Nguyệt Nhi là Mộc Cao Kiệt, mẹ là Tống Mai.
Bà nội của cô trước giải phóng chính là vợ của thiếu tướng Quốc Dân đảng Vân Hùng, Vân Hùng tên thật là Mộc Hà Hương.
Mộc Hà Hương chính là người tỉnh Điền Nam, khi giải phóng Vân Hùng mới chừng ba mươi tuổi, coi như là thiên tài.
Tuy nhiên, đó là thời kỳ đặc thù, thời kỳ cuối Quốc Dân Đảng phong tướng quân cũng không ít. Kỳ thật dù là Tưởng Giới Thạch cũng vì ủng hộ sĩ khí thôi.
Nếu không, cũng không đến phiên Vân Hùng đấy. Vân Hùng lúc đó đảm nhiệm tư lệnh Bộ tư lệnh địa khu Hạng Nam.
Quản lý một số địa khu của tỉnh Hạng Nam và tỉnh Điền Nam. Trương Hùng nói.
- Vậy Mộc Nguyệt Nhi phải họ Vân mới đúng. Diệp Phàm hỏi.
- Về lý thuyết thì là thế, tuy nhiên, có lẽ khi đó xảy ra chuyện gì đặc biệt, khiến Vân Hùng bỏ Mộc Hà Hương chạy sang Mỹ.
Mà Mộc Hà Hương hẳn là bị vứt bỏ bất mãn nên vẫn coi Chu Tước Sơn Trang là lãnh địa của mình, không cho bất cử kẻ nào nhúng chàm.
Mộc Hà Hương có phải sau lại kỳ ngộ không, luôn luôn giả quỷ chọc ghẹo người làm Chu Tước sơn trang không ai dám ở.
Con của Vân Hùng và Mộc Hà Hương là Mộc Cao Kiệt. Tuy nhiên, Mộc Hà Hương hẳn là căm hận Vân Hùng, cho nên, không cho đem theo họ cha mà mang theo họ mẹ.
Mộc Hà Hương hẳn đã chết, còn Mộc Cao Kệt sau cưới Tống Mai, sinh ra Mộc Nguyệt Nhi.
Mộc Nguyệt Nhi sao luyện được võ công cũng không rõ, có phải là am giáo chủ am Bạch Vân hay không chúng ta cũng không điều tra được, việc này chỉ có thể hỏi Mộc Nguyệt Nhi. Trương Hùng nói.
- Vân Hùng bây giờ vẫn mạnh khỏe chứ? Diệp Phàm hỏi
- Vẫn còn, trước giải phóng anh ta chạy sang Hoa Kỳ mới hơn ba mươi tuổi. Hiện giờ đã hơn năm mươi năm, ông ta cũng đã chín mươi rồi.
Nghe đồng chí bên kia nói sức khỏe Vân Hùng không tốt, thường xuyên phải nằm việc. Tuy nhiên, Vân Hùng nghe nói khi tiêu diệt thổ phỉ dành được số vàng lớn của thổ phỉ, dựa vào đó sang Mỹ thành lập tập đoàn Hoa Tinh.
Qua năm mươi năm gây dựng sự nghiệp, bây giờ tập đoàn Hoa Tinh đã là tập đoàn hơn 10 tỷ đô la Mỹ rồi.
Ngành nghề hoạt động cũng tương đối nhiều. Vân Hùng dẫn theo một người phụ nữ trong nước, tên là Tiền Mirza.
Cô gái này nghe nói cũng là nhân vật lợi hại. Sau khi đến Mỹ sinh ra một trai hai gái, con trai cả tên là Vân Thiên, con gái thứ hai tên là Vân Hương Hà, con gái út là Vân Đống. Trương Hùng nói.
- Vợ cả của Vân Hùng Mộc Hà Hương có thể có mâu thuẫn với Tiền Mị? TRước giải phòng nhà có tiền đều có thiếp lúc đó gọi là vợ bé.
Thật ra chính là tiểu thiếp. Vợ bé này cùng vợ lớn có vẻ hòa bình sống chung, thật ra đều đang âm thầm tranh đấu, chơi bẩn lẫn nhau cũng bình thường.
Ai muốn làm nhỏ, đều muốn làm cả. Diệp Phàm nói.
- Hẳn là như vậy. Vân Hùng khi ra đi vì sao không đem vợ là Mộc Hà Hương? Ngược lại mang vợ bé là Tiền Mị đi?
Việc này có lẽ làm Mộc Hà Hương hận Vân Hùng, có lẽ Mộc Hà Hương bị Tiền Mị bỏ bùa.
Cho nên, mấy năm sau, chuyện ma quái vẫn xảy ra ở Chu Tước sơn trang. Thật ra là con cháu của Mộc Hà Hương làm.
Chính là bảo vệ quyền làm chủ của các cô. Bọn họ cho rằng, Chu Tước sơn trang này chính là của họ. Kế Viễn nói xen vào.
- Việc này không bằng trực tiếp cử người tiếp xúc với Vân Hùng một chút. Cũng có thể khi Vân Hùng đi không biết Mộc Hà Hương mang thai. Nếu không, nếu Vân Hùng biết mình còn có con ở Trung Quốc, ông ta chắc chắn sẽ trở lại. Ai làm bố có thể nhẫn tâm như vậy? Diệp Phàm đề nghị.
- Ừ, đề nghị này không tồi, trực tiếp thông báo đồng chí bên kia gặp Vân Hùng một chút. Tuy nhiên, cũng phải chú ý ảnh hưởng.
Dù sao trước đây Vân Hùng cũng là một thiếu tướng Quốc Dân đảng. Tuy nói chuyện đã xưa rồi nhưng bên kia còn có kẻ đang ngó chừng đấy.
Tuy nhiên, lo lắng này cực nhỏ, Vân Hùng mặc dù là thời Quốc Dân đảng cũng không phải là nhân vật có phân lượng. Kế Viễn nhắc nhở, Trương Hùng gật đầu gọi điện sắp xếp.
Đối với nhân sự, an ninh quốc gia nhiều người, việc nhỏ này không thành vấn đề.
Khổng Ý Hùng mang cặp vội vàng đến.
- Chủ nhiệm Khổng, vẻ mặt không được tốt rồi. Diệp Phàm cười nói.