Chủ tịch Tiền nói.
- Đó là chuyện của cậu, chúng tôi không can thiệp.
Trần Khôi kẹp công văn vừa chạy vừa thở phì phì.
Tiền Minh Thiên vẻ mặt âm trầm chạy thẳng tới phòng làm việc của bí thư Văn Thành Hà.
Văn Thành Hà, Bí thư khu ủy Đức Sơn, trực thuộc thành phố Yến Kinh. Gần đây tiếng tăm khá lớn, Văn Thành Hà không bao lâu đã được điều tới thành phố, chưa kịp hiểu chuyện gì thì vị trí Phó Bí thư đã như ván đóng thuyền rồi.
- Trong vòng một ngày mà mang tới văn kiện chính thức, sao có thể như thế chứ?
Nghe thấy những lời này của Tiền Minh Thiên, Văn Thành Hà nhíu mày lại.
- Bí thư Văn, chuyện này, nói trắng ra, chúng tôi làm mà thành thì cũng có chút không chân chính. Lần trước vì muốn lôi kéo tập đoàn Thủy Đông đầu tư vào mà chúng tôi đã đồng ý bằng miệng rất nhiều điều kiện ưu đãi.
Bây giờ họ gặp khó khăn cần tới chúng ta, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn. Đến khi tập đoàn Thủy Đông thật phải đổi địa điểm, điều này đối với tập đoàn Thủy Đông mà nói thì tổn thất vô cùng.
Hơn nữa, việc lựa chọn vùng đất đã đi đến kết thúc rồi, đã chọn vùng đất Văn phòng đại diện của Giang Hoa ở thủ đô rồi. Chúng ta không thể làm ra một công trình dở được.
Chuyện này phải cho người đi báo cáo trên thành phố, chúng ta không thể giải quyết được chuyện này.
Tiền Minh Thiên có ý nhắc nhở Văn Thành Hà, tên tiểu tử này cũng sắp thăng rồi. Nếu bây giờ mà gây ra sức ép gì thì tự mình tìm cách.
- Đồng chí Tiền Minh Thiên. Việc này rất quan trọng. Không phải do chúng ta không nộp văn kiện chính thức, chuyện này anh nói xem nên có như thế nào.
Nếu muốn có văn kiện chính thức thì chuyện lớn như này thì nhất định phải báo lên thành phố, còn phải được sự cho phép của thành phố nữa.
Nhưng mà, anh nói xem, việc quy hoạch thành phố của chúng ta nhất định sẽ được phê duyệt sao? Đây là đâu chứ, vùng đất quan trọng này.
Liên quan tới việc quy hoạch lớn như vậy, cấp trên phải quy hoạch tổng thể. Chúng ta mà báo lên trên thì xem ra tỉ lệ thành công là không có.
Nếu như tập đoàn Thủy Đông có thể san bằng thành phố, chúng ta có thể có được văn kiện chính thức.
Văn Thành Hà nói.
Khốn kiếp, tên cáo già này, căn bản là không muốn nhúng tay vào chuyện này, Tiền Minh Thiên chửi trong lòng, nói:
- Lúc trước khi mà tập đoàn Thủy Đông tiến vào đây thì huyện ủy cũng rất nhiệt tình tiếp đón. Bây giờ cũng không thể buông tay với người đã tiếp đón mình được, làm như vậy thì sau này còn có xí nghiệp nào dám đầu tư vào Đức Sơn nữa?
- Không cần như vậy. Chuyện này không cần ủy ban huyện thảo luận, chính quyền huyện các anh thảo luận trước là được rồi.
Văn kiện chính thức thật ra cũng chỉ cần chính quyền huyện là có thể cấp cho được. Còn nữa, việc xây dựng phát triển kinh tế cũng là việc của chính quyền huyện, danh chính ngôn thuận, đúng không?
Văn Thành Hà lại nói ra những lời này, Tiền Minh Thành chút nữa phải mở miệng chửi.
Biết được thời điểm này đang là thời điểm mấu chốt để Văn Thành Hà thăng chức nên cậu ta không muốn gây sức ép. Đương nhiên, lúc có chiến tích thì mọi người lại không biết nương tay là gì, nhưng khi gặp phiền toái thì đương nhiên phải thu tay lại.
- Chính quyền huyện có số lượng gì, đây chẳng khác gì không có. Lúc đó, cũng không có thân quen với mọi người ở địa khu Giang Hoa
Nếu vì thế mà gây sức ép, chúng ta biết cư xử thế nào? Hơn nữa, chuyện này Trần gia bị bức ép quá chặt.
Đã là thông điệp cuối cùng rồi. Chúng ta không đợi được nữa. hơn nữa,Trần gia đã chỉ rõ muốn chính quyền huyện cấp văn kiện chính thức.
Tiền Minh Thiên nhẫn nại, nói.
- Việc này thì các anh phải đánh tiếng trước với chính quyền huyện, sau đó thì báo cáo lên ủy ban huyện, sắp xếp thời gian chúng tôi thảo luận xong sẽ đưa ra quyết định.
Đương nhiên, chúng ta không phải không lo liệu việc nói rõ ràng với chủ tịch Trần, làm việc cũng phải có trình tự chứ.
Không thể nói tập đoàn Thủy Đông muốn nói thế nào thì chúng ta phải làm như thế được? vậy thì địa khu Đức Sơn chúng ta là cái gì chứ.
Cũng không thể để cho xí nghiệp rời đi. Chúng ta là chính quyền, không phải là người hầu của tập đoàn Thủy Đông.
Văn Thành Hà ngữ điệu kiên định, Tiền Minh Thiên rất tức giận trong lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải đi ra một cách không thoải mái.
Tiền Minh Thiên nén giận trong người, gọi điện thoại đến hậu thuẫn phía sau là Ninh Toàn Thủy, nói lại toàn bộ sự tình.
- Minh Thiên, Văn Thành Hà rõ ràng không muốn nhúng tay vào rồi. Cơ hội huyện ủy thông qua chuyện này là con số 0.
Ninh Toàn Thủy nghe xong, ngẫm nghĩ rồi nói.
- Nếu không được thông qua thì chúng ta phải làm sao đây? Chủ tịch Ninh là ân nhân của Minh Thiên tôi. Anh hãy cố gắng giúp tôi ngồi vững chắc ở cái vị trí thị trưởng huyện Đức Sơn này, tôi phải làm những gì.
Mà việc này nếu muốn thu tay lại thì bây giờ cũng không kịp nữa rồi. Tập đoàn Thủy Đông bức ép quá chặt, chủ tịch Ninh anh cũng hiểu rõ quan hệ giữa tập đoàn Thủy Đông và những vị đó.
Lúc đó e là tập đoàn Thủy Đông sẽ ở vị trí rất bị động. Như vậy, không những không làm cho anh được vẻ vang mà còn dấn thân vào bùn lầy.
Tiền Minh Thiên nói.
- Minh Thiên, chuyện này cậu hãy lập tức thu tay lại.
Không thể ngờ Ninh Toàn Thủy lại nói ra những lời này, đột nhiên Tiền Minh Thành cảm thấy lạnh người. Người này không hề ngốc, đương nhiên là nghe ra là cái gì.
Vì thế vẫn chưa từ bỏ ý định, nói:
- Chủ tịch Ninh, Văn phòng đại diện của Giang Hoa ở thủ đô rất có thế lực?
- Minh Thiên, tôi nói thật với cậu. Cậu theo tôi cũng mấy chục năm rồi, tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu gặp phải chuyện này, bí thư huyện Giang Hoa là người mà bí thư tỉnh Thiên Vân, ông Ninh Chí Hòa rất coi trọng. Cậu ấy và tôi cũng có chút thân tình, vì thế tôi cũng nghe qua mọi chuyện rồi.
Ninh Toàn Thủy nói ra nguyên nhân.
- Bí thư Ninh Chí Hòa, thật không ngờ. Nhưng mà, chủ tịch Ninh, anh nói anh có thân tình với hắn ta, chuyện này dù có nói thế nào thì cũng không làm cho anh khó xử đúng không?
Tiền Minh Thiên vẫn không chịu từ bỏ ý định. Đương nhiên là do quan hệ của cậu ta với Ninh Toàn Thủy hẳn là rất tốt thế nên cậu ta mới dám hỏi như vậy. Chuyện này là đại tối kỵ.
- Mấu chốt vẫn không phải là Diệp Phàm.
Ninh Toàn Thủy nói.
- Không ở hắn ta thì thật là kỳ lạ.
Tiền Minh Thiên nói vút đuôi.
- Lúc đấy ở đây chẳng phải có hai người trẻ tuổi sao, cái người lái chiếc xe Jeep ấy cậu đã nghe thấy bao giờ chưa?
Ninh Toàn Thủy hỏi.
- Đã nghe qua rồi, hình như tên là Đường Thành. Để điều tra rõ chuyện này tôi đã cử người đi tìm hiểu rồi. Người này hình như là trong quân đội. Đúng rồi, hình như là cán bộ, quân hàm cấp thượng úy.
Tiền Minh Thiên nói.
- Một cấp thượng úy đương nhiên không cần phải xem xét, chức vụ chính thức là trưởng ban tổng tham mưu tình báo quân sự. Nhưng mà, cậu có thể không biết, cha của cậu ta chính là Đường Trạch Hỷ.
Ninh Toàn Thủy nói ra câu này, toàn thân Tiền Minh Thành giống như là một tảng băng vậy. Tên này khổ sở rên lên một tiếng:
- Chính là người họ Đường đó sao?
- Ừ, xem ra cậu phải nhanh tay ,à giải quyết đi. Xe của người ta bị phá hỏng rồi, bồi thường bây giờ cũng không muộn.
Ninh Toàn Thủy gác điện thoại.
- Xong rồi...
Tiền Minh Thiên như bị người ta rút mất xương sườn, cả người mềm nhũn trên ghế sô pha, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà, miệng lẩm bẩm: “ sao lại là con của ông ta, sao lại là con của ông ta.....Tiền Minh Thiên ta vẫn còn thật là may mắn, bỗng nhiên lại gặp phải cậu ta?
Tiền Minh Thiên ngồi không yên, cứ đi lại luẩn quẩn trong phòng làm việc. cuối cùng cắn răng một cái, gọi một cuộc điện thoại.
- Xin chào chủ tịch Trần, tôi là Tiền Minh Thiên. Về việc mà các anh đề nghị nội trong một ngày phải đưa ra văn kiện chính thức.
Tôi đã bàn với bí thư Văn rồi. Ý của tôi đương nhiên là phải lập tức giả quyết rồi. Có điều bí thư Văn cho rằng thời cơ vẫn chưa được chín muồi.
Vả lại, thường ủy huyện đã thông qua rồi, nhưng mà vẫn phải báo lên thành phố đợi phê duyệt mới được. Dù sao thì vùng đất Đức Sơn của chúng ta cũng là mảnh đất quan trọng, liên quan đến dự án quy hoạch lớn như vậy.
Không có sự phê duyệt của thành phố thì không có thành văn kiện chính thức được.
Tiền Minh Thành đương nhiên là đổ trách nhiệm lên người Văn Thành Hà.
- Tiền Minh Thành, cậu nghĩ Trần Nhiệt Hỏa tôi là đứa trẻ lên ba sao?
Trần Nhiệt Hỏa nghe xong liền bừng bừng sát khí.
- Tôi không rõ ý của chủ tịch Trần là gì?
Tiền Minh Thành giả ngốc.
- Những lời của cậu cái đứa trẻ ba tuổi nó cũng hiểu. Lẽ nào đường đường là một chủ tịch địa khu Đức Sơn mà đồng chí Tiền Minh Thiên lại không hiểu?
Chủ tịch Trần hừ nói.
- Việc này tôi cũng đang tranh thủ, nhưng mà cần phải có thời gian. Mà ý của bí thư Văn là muốn mở cuộc họp thảo luận về vấn đề này.
Đương nhiên không thể là ngày mai. Mà khi đã hoàn toàn quyết định thì vẫn còn phải báo cáo lên trên. Khi chuyển xuống dưới xem ra cũng không thể 10 ngày, nửa tháng là có thể giải quyết.
Như vậy đã là nhanh nhất rồi, dù sao, trên thành phố cũng cử người xuống điều tra. Theo trình tự này thì cũng khá là rắc rối.
Không phải chính phủ Đức Sơn chúng tôi không ra tay giúp đỡ, thực tế là làm theo thủ tục hành chính thì chỉ có thể như vậy thôi.
Đương nhiên là không thể không có quy củ đúng không?
Tiền Minh Thiên khéo léo.
- Vậy các cậu không nghĩ tới tập đoàn Thủy Đông chúng tôi sao. Làm vậy là lược hạ chúng tôi rồi. Các anh làm cái gì vậy, qua cầu rút ván sao.
Tôi thấy con sông này chúng tôi còn chưa đi qua, chỉ mới đi được nửa đường. Vì những cố gắng lần trước tập đoàn Thủy Đông chúng tôi mới mở lời như vậy, hơn nữa cũng tốn mất nhiều công sức tạo các mối quan hệ khắp nơi. Vì thế chúng tôi còn trả thêm một trăm triệu khoản bồi thường. Các anh muốn dùng một câu trình tự quy củ để giải quyết mọi việc sao?
Chủ tịch Tiền, nếu huyện ủy Đức Sơn các anh cho rằng tập đoàn Thủy Đông chúng tôi chỉ dám nói mồm, vậy các anh rút lui đi.
Trần Nhiệt Hỏa vẻ uy hiếp.
- Chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức, không phải muốn bỏ việc này. Đối với chúng tôi, càng nhanh càng tốt đúng không?
Chúng tôi sao có thể ‘buông tay’ như thế. Có những chuyện, vẫn mong chủ tịch Trần lượng thứ cho. Chúng tôi nhất định phải theo trình tự pháp luật.
Tiền Minh Thiên lặp lại câu nói, giống như đang xào rau trong chảo.
- Các anh không phải là đang buông tay mà là đang đùn đẩy, rốt cuộc là các anh muốn làm gi? Lúc trước là ai cầu xin chúng tôi đầu tư vào Đức Sơn.
Lúc trước là ai đồng ý đem cho chúng tôi những điều kiện ưu đãi nhất. Tất cả những cái chính địa gì gì ấy đều là do chính quyền huyện làm.
Cuối cùng chúng tôi xong rồi. Chúng tôi đã mất rất nhiều công sức cho chuyện này. Kết quả chúng tôi lại không làm được, hành vi của các anh, nói khó nghe một chút, thật sự là không chân chính.
Tiền Minh Thiên, nói tới đây thôi. Các anh làm vậy cũng được, vậy hãy trả lại số tiền mà trước đây chúng tôi đã quăng vào đây.
Trần Nhiệt Hỏa tôi lập tức cắp đít rời khỏi đây. Còn nữa, người của tôi hiện vẫn trong tay Ngô Chính Phong, các anh hãy ra mặt giúp tôi.
Còn nữa, tiền viện phí thuốc thang của người bị đánh các anh phải thanh toán hết.
Trần Nhiệt Hỏa hết sức tức giận.