Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không sao cả, chỉ cần có thể phá được vụ án, tôi tự nguyện đi khỏi đây. Dù sao, ông ta cũng là nhân vật số một thành ủy, đại diện cho quyết định bộ máy tỉnh ủy, tôi phải tôn trọng quyết định của tỉnh ủy đúng không nào?

Đối với vấn đề đi hay ở, Diệp Phàm thật ra cũng chẳng mấy để tâm. Ngư Đồng này, cũng chẳng phải trạm đầu tiên của đời hắn, cũng chẳng phải là trạm cuối cùng.

- Thôi vậy, tán gẫu ít thôi, phá án quan trọng hơn. Xem ra lần này Triệu Xương Sơn làm thật, nếu thực sự không phá được vụ án, chắc là, tôi chẳng biết sẽ đi hóng mát ở đâu nữa, haizz…

Vu Chí Hải thở dài, ánh mắt có chút vô thần nhìn về xa xăm. Đồng chí tiểu Diệp, vẻ mặt tự nhiên cũng khó coi lái xe đi.

- Bí thư Triệu, đây là ý gì? Nói ông ta là chỗ dựa của Diệp Phàm cũng không giống, Diệp Phàm không làm theo cũng bị ông ta đánh 50 roi rồi.

Khang Văn Sinh ngồi trên sofa, Hà Trấn Nam vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên ghế dựa, trên tay còn cầm điếu thuốc, sững sờ trong làn khói thuốc.

- Rất đáng tiếc, vất vả lắm mới thuyết phục được Lý Quốc Hùng liên kết ngăn chặn Diệp Phàm, không thể ngờ đột nhiên lại xuất hiện một pho tượng đại thần. Theo giọng điệu Bí thư Triệu, thì nếu không phá được án chúng ta cũng phải đi hóng mát. Như ông ta đã nói, thì đã đem chúng ta cùng lên chung con thuyền với Diệp Phàm, đây là chuyện gì chứ?

Trưởng ban Tuyên giáo Phan Kim Ngọc vẻ mặt phẫn nộ.

- Người ta là Bí thư Tỉnh ủy, chúng ta chỉ là những lâu la nhỏ, có cách gì chứ. Ông ta muốn xiết chúng ta, chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng, lời của Bí thư Triệu đáng để cân nhắc. Nhìn thì như đang phê bình Diệp Phàm, nhưng lại giống như có chút manh mối ông ta đang lộ mặt vì hắn.

Chuyện lần này thực kỳ lạ, Bí thư Triệu đang yên đang lành sao lại chạy đến Ngư Đồng câu cá.

Hà Trấn Nam đột nhiên tỉnh ngộ, vội quay sang nói với Giang Ly Ly:

- Nhanh đi hỏi thăm xem Bí thư Triệu đang ở đâu, chuẩn bị dụng cụ cậu cá cho thật tốt, bận đến mức việc chính cũng quên mất.

- Bí thư Triệu có bảo thư ký dặn dò, không cho chúng ta đi theo. Nói là lần này ông ấy muốn đi câu cá một mình, bảo chúng ta không cần để ý đến ông.

Trưởng ban thư ký Thành ủy Giang Ly Ly vẻ mặt ngưng trọng, nói.

- Được, được! Nếu Bí thư Triệu đã dặn như vậy, chúng ta cũng không đi nữa.

Hà Trấn Nam đột nhiên cười quỷ dị, cầm điện thoại, dặn dò:

- Đồng chí Diệp Phàm, trong thời gian Bí thư Triệu đến Ngư Đồng câu cá vấn đề bảo vệ an toàn giao cho cậu. Cậu coi chuyện này là một vấn đề chính trị quan trọng, nếu Bí thư Triệu có xảy ra chút sơ suất gì, cậu cứ chờ đó mà mất mũ quan đi, hừ!

- Tôi hiểu rồi!

Diệp Phàm hừ một tiếng, Hà Trấn Nam gác máy.

- Nên cho thằng nhãi này đau đầu một chút. Bí thư Triệu không cho đi theo, bảo hắn giải quyết vấn đề bảo vệ thế nào đây? Thanh Lang đang lẩn trốn, chuyện này rất phiền phức! Nếu thực sự xảy ra chuyện gì, haha.

Khang Văn Sinh mỉm cười thản nhiên.

- Việc này chúng ta nên làm bản ghi chép, bằng không…

Giang Ly Ly đưa mắt nhìn Hà Trấn Nam nói.

- Bản ghi chép là phải làm, nhưng, Bí thư Triệu có thể gặp chuyện không? Tôi thấy, đầu óc của các người thật sự hồ đồ rồi.



Hà Trấn Nam hừ giọng nói.

- Chủ tịch thành phố Lý hôm nay đồng chí lão Hà mất mặt lớn rồi, hahaha.

Phó chủ tịch thường trực thành phố Thôi Minh Khải vẻ mặt vui vẻ ngồi đối diện Lý Quốc Hùng.

- Mất mặt, cái đó là tất nhiên, Diệp Phàm này tính tình cũng ngang bướng quá. Đồng chí lão Hà gặp phải hắn, coi như xui xẻo cho ông ta.

Lý Quốc Hùng thản nhiên mỉm cười một tiếng, trong nháy mắt, sắc mặt trở nên ngưng trọng, nói:

- Lão Thôi, anh nói thử xem, Bí thư Triệu đến có phải rất kỳ lạ không, lẽ nào ông ta thực sự đi câu cá giải sầu?

- Đúng là kỳ lạ, nếu nói đi câu cá thì cũng có thể. Một số lãnh đạo tỉnh ủy không phải thường xuyên đi chơi trò này sao. Đương nhiên, trong lúc câu cá bí mật làm việc riêng hoặc gõ đồng chí nào đó không chịu nghe lời cũng là chuyện bình thường.

Hơn nữa, người ta cũng không lấy thân phận Bí thư đi xuống, lấy tư cách cá nhân nói anh hai câu anh vẫn phải nghe thôi. Nhưng, tâm tư của Bí thư Triệu tôi không nghĩ ra được.

Hôm nay trên hội nghị thường vụ, với Hà Trấn Nam và Diệp Phàm, thái độ của Bí thư Triệu hình như đều đánh mỗi bên 50 roi, chẳng ai được chiếm ưu đãi cả.

Diệp Phàm cũng không tệ, ít nhất tạm thời giữ được vị trí dưới mông, ít nhất Bí thư Triệu cũng cho hắn thời hạn nửa năm.

Còn đồng chí lão Hà, uy tín của nhân vật số một này tự nhiên bị Diệp Phàm làm mất hết. Đồng chí lão Hà chắc giờ đang quẳng chén trà ném gạt tàn rồi.

Thôi Minh Khải thản nhiên nói.

- Ôi, đáng tiếc. Lão Hà vốn nắm rõ được nội tình của chúng ta, trong việc chọn Chủ tịch thị xã Thanh Châu ông ta có thể nhường một bước.

La Bình với chúng ta quan hệ cũng không tệ lắm, nếu Chủ tịch thị xã cũng là người của chúng ta, thì thị xã Thanh Châu này sẽ trở thành địa bàn múa may đích thực của Lý Quốc Hùng tôi.

Đáng tiếc, Bí thư Triệu vừa đến, Hà Trấn Nam bị mất mặt, Diệp Phàm cũng bị phê bình, nhưng, chúng ta cũng chẳng mò được ưu đãi gì.

Hơn nữa, Diệp Phàm khẳng định sẽ ghi hận chúng ta.

Lý Quốc Hùng thở dài, còn nói thêm,

- Đời này, mẹ nó, đúng là kỳ lạ, người tính không bằng trời tính, ai biết mấy phút sau sẽ phát sinh chuyện gì, Bí thư Triệu,tại sao ông ta lại xuất hiện chứ.

- Thôi vậy, Thanh Châu cũng coi như là nắm vững vàng trong tay La Bình rồi, mặc dù là Hà Trấn Nam sắp xếp ai xuống làm Chủ tịch thị xã, chỉ cần La Bình vẫn còn ngồi vững, chắc chắn cũng không trở mình gây ra nhiều sóng gió đâu. Hơn nữa, La Bình dù sao cũng là ủy viên thường vụThành ủy , cấp bậc cao hơn Chủ tịch thị xã nhiều.

Nhưng thật ra Hà Trấn Nam, hôm nay chắc hẳn đã để lại ấn tượng ngang ngược hống hách trong lòng Bí thư Triệu. Tuy nói nhân vật số một hống hách cũng là bình thường, nhưng, ngang ngược quá sẽ làm người ta khó có thể chịu đựng. Các lãnh đạo hy vọng bộ máy đoàn kết, hy vọng lấy Bí thư làm trung tâm, nhưng, tất cả lãnh đạo cũng không mong cấp dưới của mình độc đoán.

Hậu quả do chuyện này tạo nên là dễ xảy ra chuyện, quyền lực sản sinh hủ bại. Quyền lực lớn không ai khống chế được, khi đã dính vào rồi, thì tự nhiên dục vọng sẽ vô cùng bành trướng.

Thực sự đến mức này thì, có bao nhiêu cán bộ có thể khống chế được chứ. Con người mà, dục vọng vô hạn chỉ có mục tiêu của dục vọng là khác nhau thôi.

Thôi Minh Khải thở dài.

- Ừ, làm lãnh đạo đương nhiên không muốn cấp dưới xảy ra chuyện, cấp dưới xảy ra chuyện thì người làm lãnh đạo như ông ta sẽ phải gánh trách nhiệm. Tuy nói đây chỉ là trách móc thôi, trên thực chất đối với lãnh đạo cũng chẳng xử lý gì nhiều.

Nhưng ảnh hưởng cũng không tốt. Những chuyện thế này làm lãnh đạo đương nhiên không mong sẽ dính vào mình rồi.



Cho nên, cân bằng mãi mãi là vấn đề của lãnh đạo, một ai đó quá lớn mạnh chiếm lấy một phương, những chuyện thế này lãnh đạo tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua. Những kẻ phạm vào chuyện này, nhân vật số một bị anh nắm trong tay, giống như cáo mượn oai hùm lãnh đạo càng không thể khoan nhượng được.

Bởi vì lãnh đạo dù sao cũng là lãnh đạo, bản thân bọn họ sợ nhất chuyện này, lẽ nào có thể dễ dàng dung túng chuyện dùng điểm yếu uy hiếp người khác đúng không?

Lý Quốc Hùng nói, nhíu mày, bộ dạng rất không vui.

- Ừ, cuối cùng, lãnh đạo ra tay, nhất định muốn phá cục diện này. Tẩy bài lại, những con trùng nhỏ bên dưới chẳng dễ dàng gì nhảy ra khỏi thế cục, các lãnh đạo vung tay lên, lập tức tan thành mây khói, cái này, có lẽ là sự xót xa của cấp dưới. Tuy nhiên, Chủ tịch thành phố Lý, anh nói xem, lần này Bí thư Triệu xuống có phải là chĩa thẳng mũi giáo vào tập đoàn Dương Điền? Theo cách nói của ông ta ở hội nghị thường vụ, hình như tương đối không khách khí với tập đoàn Dương Điền, tôi cảm giác ông ta hình như mịt mờ ủng hộ Diệp Phàm.

Thôi Minh Khải nói.

- Tôi cũng có cảm giác như vậy, Quản Phi tập đoànDương Điền ỷ vào bác là Quản Nhất Minh đứng phía sau sắp đặt, luôn luôn cuồng ngạo, ở tỉnh có ai dám đi trêu chọc hắn? Bí thưTriệu lẽ nào muốn đem chuyện tập đoàn Dương Điền ra nói, mượn cơ hội gõ Quản Nhất Minh? Chơi trò giương đông kích tây?

Lý Quốc Hùng không nghiền ngẫm ra việc này.

- Nếu quả thực như vậy thì Diệp Phàm được Bí thư Triệu ủng hộ là bình thường, chắc hẳn Hà Trấn Nam cũng cảm giác được gì đó, cho nên, một câu rắm cũng không dám thả. Anh không thấy, đồng chí lão Hà đứng lên hô to 'Tan họp' gì đó à, bản mặt đó, ha ha, so với khóc còn khó coi hơn.

Thôi Minh Khải cười nói.

- Ừ, lúc ấy đồng chí đui mù kia còn tiến lên hỏi xử lý vấn đề bản ghi chép xử lý Diệp Phàm thế nào , lại đập trúng lão Hà một gậy, mặt bản đó, quát —— xé! Xé!

Lý Quốc Hùng lập tức có chút vui vẻ, nháy mắt lại nói,

- Haizz... Đều là quân cờ thôi. Bí thư Triệu lẽ nào sẽ ủng hộ Diệp Phàm thật lòng, cái đó không thể nào. Giữa người với người, thế nào rồi cũng sẽ thành quân cờ mà thôi. Anh tôi, chắc hẳn cũng cỡ một con pháo nhỏ của Bí thư Triệu mà thôi.

Lý Quốc Hùng trên mặt hiện lên một nụ cười chua xót.

- Chẳng có gì kỳ lạ cả, mỗi người đều là quân cờ, nhưng, tương đối mà nói, chúng ta đối với cấp dưới mà nói, cũng là kỳ thủ. Cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn con tôm, con tôm chẳng lẽ không có gì để ăn, cũng có, bọn họ ăn những vi khuẩn linh tinh cũng được cơ mà. Thế giới là như thế, xã hội cũng là như thế. Chắc chắn cả vũ trụ đều sinh tồn theo vòng tuần hoàn tự nhiên này. Chúng ta đều là một thành viên của tự nhiên, sao có thể trốn thoát được quy luât đó, ha ha ha...

Thôi Minh Khải nghĩ rất thoáng. Nhìn Lý Quốc Hùng một cái, nói,

- Chúng ta có nên phát chút tin tức cho Vu Chí Hải, để bày tỏ một chút.

Dù sao, bên Diệp Phàm cũng có ba bốn người, năng lượng không nhỏ. Thực sự đắc tội cũng không tốt, Hà Trấn Nam này vui giận thất thường, hôm nay chuyện thị xã Thanh Châu ông ta có thể cho bước, ngày mai có thể lại lật mặt, ông ta còn có thể tán thành chúng ta không.

- Tạm thời không quan trọng, quan sát kỹ trước rồi tính sau.


Lý Quốc Hùng khoát tay .


Bãi Ấp Tử —— một chỗ câu cá rất lý tưởng.


Nơi này, trên thực tế đã bị vòng tròn nho nhỏ của Thành ủy thành phố cấm đến. Phái người đến chuyên trách việc trông coi, dân chúng bình thường đều đến không được đến đây.


Vào câu cá phải được phê chuẩn mới được, không được phê chuẩn mà lén lút vào câu sẽ bị phạt tiền, thậm chí là bắt giam 15 ngày. Cho nên, đây là một vùng tương đối bí mật.


Vì có thể giúp các lãnh đạo câu cá được thoải mái, dễ chịu. Hàng năm các đồng chí trong Cục tủy sản của thành phố đều được chỉ thị phải thả nuôi thật nhiều cá ở bãi Ấp Tử. Cho nên, cá ở đó rất nhiều, các lãnh đạo câu dĩ nhiên cũng thuận tay, tâm tình tự nhiên sẽ tốt lên.


Hơn nữa, tới nơi này câu cá ít nhất phải là cán bộ cấp Cục phó mới được, còn cấp trưởng phòng , ngoại trừ này năng lượng đặc biệt mới có thể vào, thông thường mà nói đều chỉ là những người cùng đi vào để giúp đỡ câu cá mà thôi.


Kỳ thật, bọn họ căn bản không cơ hội câu cá, làm người hầu, đơn giản chỉ phục vụ lãnh đạo thôi, đi theo làm tùy tùng cẩn thận hầu hạ lãnh đạo từ trên xuống gì đó. Giúp lãnh đạo câu cá được thoải mái, chống mắt lên để xem họ đã làm ra được thành tích thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK