Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thái Vân, con sai rồi. Là cao thủ bát đẳng, mấy tên quan bụng phệ làm sao lọt vào mắt họ.

Ngư Vân Đông hừ một tiếng lạnh lùng.

4 giờ chiều ngày hôm sau, Diệp Phàm lại lái xe đi Hàn hồ. Ngày quyết đấu với Hoành Đoạn gia sắp đến, Diệp Phàm đã xin nghỉ vài ngày đến Hàn hồ luyện công để chuẩn bị.

Bởi vì hắn phát hiện rằng, luyện công trong Hàn hồ thi triển truyền công và “thiết thủ công” rất nhanh. Gần đây tỷ lệ sai khiến được Phi đao Can tương cũng tăng rất nhiều.

Tuy nhiên, xe mới chạy đến khu vực hôm qua thì phát hiện có một cô gái đứng trên đường. Diệp Phàm nhìn qua phát hiện đó chính là cô gái đã bị mình dễ dàng thu phục hôm qua. Hiểu rằng người ta đã gọi cứu binh đến rồi, Diệp Phàm phanh “két” xe một tiếng dừng xe và nhìn cô ta.

- Có bản lĩnh thì xuống xe đi theo tôi.

Ngư Thái Vân nói.

- Ồ! Cô em “hàng mã” đã mời cao thủ nào đến thế?

Diệp Phàm thản nhiên cười hỏi, trong lòng thầm nghĩ lẽ nào là Ngư Vân Đông.

Nếu thực sự là ông ta đến thì sẽ xảy ra đại chiến rồi. Thực tế, phương pháp tốt nhất để luyện chiêu thuật chính là đấu với người có trình độ cao như mình hoặc cao hơn mình một chút.

Đứng trước áp lực, mới có thể làm cho mình tiến bộ nhanh hơn. Ngư Vân Đông nghe nói là cũng ngang hàng với Âm vô đao Nhất Tiều Tử Bắc Sơn trong Hoa Hạ lục tôn.

Phí Thanh Sơn mới đạt đến cửu đẳng cấp cao nhất, còn Âm vô đao thì nhiều nhất cũng mới đạt đến cấp cửu đẳng cấp hai, ba. Vì thế Diệp Phàm trong lòng nắm chắc, chẳng lo lắng gì.

- Đi theo tôi!

Ngư Thái Vân “hừ” một tiếng, quay người hướng phía rừng cây hôm kia đi vào. Diệp Phàm nhìn Trần Khiếu Thiên cười, hai người xuống xe và cùng đi vào phía rừng cây.

Phát hiện cảnh tượng ở đây so với lần trước khác nhau một trời một vực, chỉ có một chiếc ghế. Ngồi đó là một ông già râu bạc, chạc tuổi như Trần Khiếu Thiên.

Ông già cũng mặc trang phục của tộc Miêu, mộc mạc, người đứng hai bên Diệp Phàm cũng đã biết, có lẽ đó là người của võ quán Đồng gia hôm trước bị mình đánh cho biến dạng như cái đầu heo.

- Dương oai đã đủ rồi phải không!

Diệp Phàm cười nhạt nói.

- Dương oai hay không đều chỉ là việc bài trí, quan trọng là xem chủ nhiệm Diệp có thể thu phục được sự phô trương này không.

Quán trưởng Đồng Nhất Thiết mời ra Ngư Vân Đông, rất oai phong, khẩu khí của ông ta cũng to hơn nhiều so với vẻ mặt đáng thương hôm gặp xui xẻo.

- Ha ha, Ngư Vân Đông, cao thủ ngang hàng với Âm vô đao Nhất Tiều Tử. Tiền bối, tôi nói đúng chứ?

Diệp Phàm đột nhiên cười nhạt, đám người Đồng Nhất Thiết tỏ vẻ kinh ngạc.

Ngư Vân Đông đang ngồi ở ghế mắt lim dim thư giãn đột nhiên cũng hé một nửa mắt. Diệp Phàm phát hiện quả nhiên hiệu quả.

- Làm sao cậu biết rõ như thế?

Ngư Thái Vân khó giấu nổi vẻ kinh hãi hỏi.

- Danh tiếng của Bài bang Tây Tương trong giới quốc thuật có ai mà không biết, uy danh của Ngư tiền bối tuy không phải là vô cùng vang dội, nhưng Hoa Hạ rộng lớn như vậy, có mấy người không biết đến chứ?

Diệp Phàm cười nhạt và xoa xoa cằm.

Tuy nhiên, đáng tiếc là dưới cằm không có râu, hắn còn có chút tiếc nuối. Trong lòng nghĩ sau này nhất định phải để vài sợi râu, lúc nhàn rỗi có thể vuốt ve một chút cho dễ chịu.

- Tên tiểu tử, xem ra cậu cũng không vừa.

Ngư Vân Đông “hừ” một tiêng lạnh lùng.

- Không dám, hậu bối rất ngưỡng mộ uy danh của tiền bối.

Diệp Phàm lắc đầu, liếc nhìn nét mặt đang tỏ ra tức giận của Ngư Đồng và đám người Đồng gia. Bỗng nhiên cười nói:

- Tôi hiểu rồi, các người đều không phục có phải không.

Lần này Bài bang phải xuất hiện, nhất định là vì võ quán Đồng gia có phải thế không? Không sai, lần trước người thanh niên đập phá quán cũng chính là anh em với Diệp Phàm tôi.

Hôm nay anh ta không có ở đây, có việc gì thì tìm tôi đây giải quyết. Tuy nhiên, tìm thì tìm, xưa nay tôi không thích đi về tay không đâu. Bất luận làm việc gì, cũng thích có thêm việc tốt.



- Cậu có thể khẳng định tiếp tục thắng, chàng thanh niên, đừng có khoác lác.

Ngư Vân Đồng cũng hơi thể hiện thái độ tức giận. Việc này chính là do Diệp Phàm cố ý làm như vậy.

- Thắng, thua chỉ có thể phân định bằng quyền, cước, Ngư tiền bối đồng ý với vãn bối không?

Diệp Phàm đã sớm chuẩn bị trước ý đồ, hỏi.

Những cao thủ hiện có bây giờ mà đem về giúp mình hoàn thanh nhiệm vụ chẳng phải là quá tốt sao. Bởi vì Ngư Đồng và Đồng Binh đều là cao thủ tứ đẳng.

Nếu có thể trở thành chiến lợi phẩm, như vậy thì có thể hoàn thành hai người trong số lượng của tổ A giao cho mình. Thủ trưởng Cung đã thúc giục, nói rằng số lượng bốn người nhưng đến giờ vẫn chưa được ngời nào. Lão lải nhải rất nhiều.

- Được!

Ngư Vân Đông cũng khí thế, phần lớn những người mê luyện công đều thích thi đấu. Nếu không luyện võ công để làm gì? Vì thế Ngư Vân Đông đập bàn đứng lên, hai mắt chằm chằm nhìn Diệp Phàm nói:

- Nói, cậu muốn thêm điều kiện gì?

- Tôi vẫn đang thiếu hai người phục vụ, chính hai vị này đã sai. Nếu như vẫn bối may mắn thắng, bọn họ sẽ thuộc về Diệp Phàm tôi.

Diệp Phàm chỉ Ngư Đồng và Đồng Binh cười nhạt.

- Nói láo! Anh muốn bảo Ngư Đồng tôi làm người phục vụ cho anh, không đời nào.

Sắc mặt Ngư Đồng thiếu chút nữa thì tức xanh đi.

Đồng Binh cũng gần như vậy, tuy nhiên anh ta lạnh lùng nói:

- Muốn bảo Đồng Binh ta làm phục vụ cho anh cũng được, chỉ cần ngươi có thể thắng. Nếu thua, Đồng Binh tôi sẽ không khách khí đâu. Chủ nhiệm Diệp anh phải khấu lạy bái tôi làm sư phụ.

- Tôi cũng đồng ý.

Ngư Đồng hùa theo nói.

- Chàng thanh niên, nếu cậu thua đừng nói nhiều, phải bái Ngư Vân Đồng tôi làm sư phụ.

Ngư Vân Đồng lạnh lùng nói, ông ta lườm Ngư Đồng và Đồng Binh nói:

- Hai người các người làm chiến lợi phẩm, trong lòng có phục không?

- Chúng tôi nghe theo ông.

Hai người cùng trả lời.

- Nếu nghĩ kỹ rồi, việc này tuy không có giấy tờ nhưng coi như khế ước bán thân bằng miệng.

Diệp Phàm còn thản nhiên nhấn mạnh một câu.

- Ngư Đồng tôi nói lời như bát nước đổ đi, tuy nhiên tôi thật sự lo lắng cho cậu. Khi thua rồi phải theo cha tôi lên núi trồng rau, nuôi gà. Cái mũ quan chủ nhiệm kia cũng phải vứt bỏ. Đến lúc đó có luyến tiếc cũng đừng khóc lóc. Hơn nữa, Ngư Đồng tôi chính là đại sư huynh của cậu rồi, ha ha ha…

Ngư Đồng nói, giống như thực sự đã trở thành đại sư huynh của Diệp Phàm, tiểu tử này cười rất rạng rỡ.

Tuy nhiên, Diệp Phàm lại cười còn rạng rỡ hơn thế nữa.

- Tiền bối, mời!

Diệp Phàm không dông dài nữa, nắm nắm đấm lại.

- Chàng thanh niên, tôi nhường cậu trước ba mươi chiêu.

Vân Đông dạng chân đứng trên thảm cỏ, hiên ngang như một bức tượng thần. Ngư Vân Đông tìn rằng, chàng thanh niên chưa đến 30 tuổi kia chắc chắn thua.

- Nếu tiền bối đã nói như vậy mà vãn bối lại trì hoãn thì đã phụ lòng tốt của tiền bối, vậy thì vãn bối không khách khí nữa. Đánh!

Diệp Phàm mỉm cười tinh quái. Đột nhiên xuất quyền, cú đấm thẳng hướng Ngư Vân Đông đánh tới

- Cũng có chút kỹ năng đấy.

Ngư Vân Đông vừa nhìn trong lòng liền bình tĩnh. Tuy nhiên cũng thầm khiếp sợ. Nhìn thế quyền phong của chàng thanh niên này có lẽ thân thủ cũng đã đạt đến thất đẳng cấp cao nhất. Đây đương nhiên là Diệp Phàm đang cố ý đóng giả mà thôi.

Bốp…



Một âm thanh giòn vang phát ra, khí huyết của Diệp Phàm dường như bốc lên lùi lại hơn chục bước. Còn Ngư Vân Đông thì lại nở nụ cười và cơ thể không nhúc nhích.

- Hay lắm!

Người của Đồng gia và mấy đệ tử của Bài bang cùng nhau hô vang.

- Âm câu quyền!

Diệp Phàm hét lên một tiếng, lần này xuất quyền càng mạnh hơn. Một quyền hướng từ dưới lên trên móc vào cằm của Ngư Vân Đông.

- Ha ha.

Ngư Vân Đông cười, gạt mạnh tay xuống dưới một cái. Nắm đấm của Diệp Phàm bị người ta gạt xuống dưới. Hơn nữa Ngư Vân Đông dùng một chút lực làm Diệp Phàm không cẩn thận liền ngã xuống thảm cỏ.

- Wow, đánh hay lắm!

Người nhà Đồng gia phấn khích cùng kêu lên.

- Cũng được đấy, chàng thanh niên, lên tiếp đi.

Thực tế Ngư Vân Đông đã rất thích Diệp Phàm rồi. Đây đúng là một cây mầm tốt.

Hai người tiếp tục đấu thêm khoảng mười quyền nữa, đếm ra cũng được gần ba mươi quyền rồi. Ngư Vân Đông nói nhường là nhường, không chủ động tấn công mà chỉ phòng thủ, vừa thủ vừa đếm.

Diệp Phàm bất ngờ cười tinh quái, đánh ra một quyền, bề ngoài nhìn không có uy lực gì. Quyền này thực ra là Khai bi chi thủ của Lô gia.

Xuất ra không có vẻ gì nhiều sức lực, nhưng khi gần đến trước mặt đối thủ thì lúc đó nội khí đột ngột cuồng nộ, trong nháy mắt bộc phát ra ngoài. Thường làm cho đối thủ không kịp phòng ngự.

Ngư Vân Đông thực sự có chút lơ là, chủ yếu là do sự trẻ trung của Diệp Phàm.

Khi còn cách mình nửa mét ông ta mới cảm nhận được sức lực của Diệp Phàm đột nhiên bùng phát. Ngư Vân Đông trong nháy mắt lùi về phía sau và đưa hai tay ra đỡ.

Thịch…

Âm thanh lần này cực kỳ khó nghe, Ngư Vân Đông nhanh chóng bị kình khí rất mạnh của Khai bi chi thủ đánh lui hơn chục bước, thiếu chút nữa thì không kịp đỡ, còn phải xoay tròn hai vòng mới có thể làm tiêu tan đi khối kình lực kia. Còn Diệp Phàm chỉ lùi lại ba bước nhỏ đã có thể đứng vững lại được rồi.

Sắc mặt Ngư Vân Đông bỗng đỏ bừng lên, còn người của Đồng gia và Bài bang cũng ngây ra. Không gian lúc này đột nhiên rất yên tĩnh.

- Đa tạ đã nhường!

Diệp Phàm vừa nắm nắm đấm vừa khiêm tốn nói, hắn liếc nhìn Ngư Vân Đông nói:

- Vãn bối đánh lén mới đạt được, vậy hai chiêu này có tính không?

Sắc mặt Ngư Đồng và Đồng Binh rất khó nhìn, tuy nhiên hai người không dám lên tiếng, nhìn Ngư Vân Đông.

- Tính!

Ngư Vân Đồng đáp.

- Tiền bối, việc này tôi muốn khúc mắc với võ quán Đồng gia nên dừng ở đây. Tuy nhiên vãn bối đã lâu không gặp được một cao thủ xứng đáng là đối thủ, hôm nay có thể gặp được tiền bối cũng không phải dễ, vì thế tiền bối có thể cùng với vãn bối đánh một trận cho thoải mái không? Lần này chúng ta đơn giản chỉ là luận bàn, không nói đến chuyện khác.

Diệp Phàm nói.

- Được, tiếp tục đi!


Ngư Vân Đông đương nhiên cũng muốn nhân cơ hội lấy một chút thể diện nên đã gật đầu đồng ý.


Lần này hai người đứng rất lâu mà chưa xuất quyền. Cao thủ trước khi giao đấu là tỉ thí khí thế.


Ngư Vân Đông đột nhiên di chuyển, dường như chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Diệp Phàm.


- Nhanh quá!


Diệp Phàm trong lòng thầm kêu lên, Hổ ưng công của Phí gia mạnh mẽ xuất ra. Cơ thể như một con chim ưng bay vút lên cao khoảng hơn ba mét. Cú đấm của Ngư Vân Đông quét qua dưới bàn chân.


Mặc dù còn cách nhau chừng một mét, nhưng nội lực phát ra từ cú đấm của Ngư Vân Đông lại như “phong đao” chém qua bàn chân của Diệp Phàm.


Hắn cảm thấy bàn chân tê đi, trong lòng nghĩ lão già quả nhiên lợi hại. Nội công của mình không thể bằng được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK