Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Phàm cũng không ngoại lệ, Triệu Xương Sơn không cho phép lãnh đạo thành phố cùng đi, nhưng, Diệp Phàm là một ngoại lệ, vì, hắn phải phụ trách vấn đề an toàn của Triệu Xương Sơn.

Cho nên, các đồng chí khác trong thành phố không dám đụng vào đồng chí lão Triệu rủi ro, đồng chí Diệp Phàm kêu Chánh văn phòng An Vệ Dân sửa sang cho tốt dụng cụ câu cá, lái xe thẳng đến bãi Áp Tử.

Dĩ nhiên, xa xa phía sau cũng có vài chiếc xe, bên trong toàn là những cảnh sát mặc thường phục cốt cán nhất của Thị cục.

Tới bãi Áp Tử, thấy bên ngoài đã dùng đủ các loại cây vây thành bức tường rào thiên nhiên, cao khoảng 4m, muốn tiến vào, chắc chắn sẽ bị gai đâm đầy người.

Vài người có lòng còn dùng những loại cây có gai tạo thành cổng cây cối lớn, dĩ nhiên là sau khu dùng khung sắt cố định, mới gắn thêm cây cối vào, nhìn cũng không tệ, một khung cửa khá thiên nhiên.

- Câu cá xin mời đưa giấy chứng nhận.

Lúc này, ở cửa có một người trung niên có vẻ phúc hậu nhìn chằm chằm Diệp Phàm, vẻ mặt nghiêm túc, hừ giọng nói.

- Câu cá mà cũng cần giấy chứng nhận à?

Diệp Phàm đúng là không hiểu cái này, công việc bận quá, đến Ngư Đồng mấy tháng rồi nhưng cũng chưa đi câu cá lần nào, dĩ nhiên là không biết được cái lý này rồi.

- Lôi thôi cái gì? Biết đây là đâu không? Chỉ có lãnh đạo mới có tư cách đến câu cá, cái thứ gì chứ, ỷ có mấy đồng tiền dơ bẩn là có thể vào được à?

Một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, phong độ đứng bên cạnh người trung niên ngang ngược, liếc chiếc Audi của Diệp Phàm, còn tưởng rằng đụng người có tiền, trực tiếp mắng lên.

Thằng nhãi này kỳ thực trong lòng có chút ám muội, vì bản thân không có tiền, cho nên, nhìn thấy người có tiền trong lòng cũng nổi cơn ghen tức thôi. Có thể nhân cơ hội giáo huấn một chút thì dĩ nhiên sẽ tận dụng hết cơ hội rồi.

- Lãnh đạo thế nào mới có tư cách vào câu cá? Anh nói thử đi?

Diệp Phàm nhíu mày, hừ nói.

- Trước kia là cấp cục phó trở lên, nhưng hôm nay thì khác, trên có người xuống, Thành ủy có dặn dò, không phải cấp Phó chủ tịch thành phố thì đừng mong bước vào. Ra vào phải nghiêm khắc kiểm tra chứng minh thư và thẻ công tác. Anh trẻ tuổi như vậy, ắt hẳn là có chút tiền, lái Audi cơ đấy. Về đi, hôm nay giàu mấy cũng không được vào.

Người trung niên coi như vẫn khách khí, liếc nhìn chiếc xe của Diệp Phàm.

- Cái đó, thật đáng tiếc, tôi vừa mới đủ cấp bậc.

Diệp Phàm ném thẻ công tác qua.

Người trung nhân nhận lấy lật qua lật lại xem, mặt biến sắc, lập tức thay đổi, nói:

- Xin lỗi Bí thư Diệp, tôi là Miêu Trường Lâm của Cục thủy sản thành phố, vừa rồi…

Kỳ thực, Miêu Trường Lâm là một trưởng phòng của Cục thủy sản thành phố, sau này bãi Áp Tử nổi tiếng thì trở thành người chuyên đi đón tiếp các lãnh đạo đến đây câu cá.

Một số lãnh đạo trong Cục thủy sản thành phố, động não đầu óc, cũng nghĩ ra được vài ý tưởng lệch lạch. Ở bãi Áp Tử cũng có một phòng quản lú, mà Miêu Trường Lâm rất tinh mắt, bỏ thêm chút sức, cuối cùng đã mò được chức quan béo bở này.

Chỉ là một việc coi cửa, sao có thể nói là béo bở, kỳ thực, nước bên trong sâu lắm.

Vì đây là nơi chuyên tiếp các lãnh đạo đến câu cá, cho nên, dù nói chỉ là người trông cửa, nhưng kỳ thực nước béo không ít. Đối với một nơi vốn chỉ là bãi cỏ hoang vắng này, thành phố đã cấp không ít khoản tiền.

Phí xử lý từng ánh trăng cũng không dưới một trăm ngàn, lại thêm tiền thiết kế, có khi là tiền lãnh đạo dùng bữa… một năm, cộng lại cũng gần hai triệu rơi vào tay đồng chí Miêu Trường Lâm.

Mà cái gọi là phòng quản lý câu cá này có 30 nhân viên chính thức. Thêm tạp vụ, nấu ăn,giặt giũ trải giường… biên chế cũng không dưới nửa liên đội.



Có thể thấy, ý đồ đối với lãnh đạo của các đồng chí Cục thủy sản thành phố không thể nói là không thâm sau! Quốc gia chúng ta, cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu động vật được gọi là người thôi.

Cái này vẫn chưa khiến Trưởng phòng Miêu Trường Lâm động lòng, chủ yếu nhất là ở đây gần quan được ban lộc. Lãnh đạo nào xuống mà không phải đích thân chủ nhiệm Miêu Trường Lâm mình tiếp đãi.

Không chừng lần nào đó gặp phải lúc lãnh đạo có tâm tình tốt thì khoản kia cũng tăng lên, cho tám chục một trăm ngàn tiền boa là chuyện chẳng khó chút nào.

Như Cục trưởng cục tài chính Thành phố An Lôi trước kia, có lần cô nàng cùng Bí thư Hà đi câu cá, lúc đó Miêu Trường Lâm chỉ lờ mờ nêu lên con đường hoang vắng này phải xây lại thế nào, cỏ có thể cao quá mặt người gì đó, Cục trưởng An đã vung một khoản tiền lớn, trực tiếp cấp từ Cục tài chính xuống hai trăm ngàn cho ông ta.

Khoản tiền boa này cũng không nhỏ, Miêu Trường Lâm mới nhậm chức chưa đến một năm, khoản tiền boa nhỏ lẽ cộng lại cũng hơn cả triệu, dù là mấy cục phó Cục thủy sản thành phố cũng có chút đỏ mắt.

Hơn nữa, nhiệt tình với các lãnh đạo, Miêu Trường Lâm cũng có được chút mặt mũi, khi cần làm chuyện gì, đợi khi nào các lãnh đạo câu cá tâm tình tốt thì đi xin xỏ một chút, chỉ cần một câu của lãnh đạo, còn chẳng làm được hay sao.

Thế là, Miêu Trường Lâm nhân cơ hội mở cửa câu cá cho các lãnh đạo, chưa đến một năm, đã lục đục đưa cháu mình, cháu nhà vợ, cháu họ cô bảy dì bảy đều sắp xếp vào làm ở các đơn vị lớn trong huyện hoặc thành phố, coi như cũng là ăn lương, nhận lương chính thức của nhà nước.

Những lãnh đạo đến đây câu cá đều thân đều thân thiết gọi Miêu Trường Lâm là “tiểu thụ miêu”, Miêu Trường Lâm cũng rất thích các lãnh đạo gọi ông ta là “tiểu thụ miêu”. Đó chính là một loại vinh dự, lãnh đạo có để mắt đến mình.

- Hừ, tôi phụ trách công tác đảm bảo an toàn cho lãnh đạo, nhanh mở cửa.

Diệp Phàm không muốn dông dài với ông ta nữa, hừ giọng nói, nhìn người thanh niên bên cạnh ông ta, hỏi:

- Anh tên gì?

- Tôi… tôi…

Thanh niên kia sớm đã hoảng hốt biến sắc, vốn nghĩ Diệp Phàm trẻ tuổi như vậy cấp bậc chắc chắn cũng chẳng tới đâu, ai ngờ đâu người ta lại là một trong những lãnh đạo đứng đầu thành phố, lúc này, người thanh niên cũng muốn chết rồi, thậm chí, người trung niên kia, cũng trừng mắt muốn giết người.

- Cậu ta là Trương Thiết.

Người trung niên Miêu Trường Lâm bất đắc dĩ nói ra tên của người thanh niên.

Trương Thiết này cũng là một Phó phòng của cục Thủy sản, tốt nghiệp một đại học có tên tuổi. Cũng được xem cho cơ hội đến bãi Áp Tử này, nhờ đầu óc mà được đảm nhiện chức Phó phòng quản lý. Không ngờ hôm nay lại đá trúng hòn đá lớn cứng như sắt.

- Trương Thiết, ừ, đầu của anh, chắc là đúc ra từ sắt, hừ!

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, nhẽ nhàng cốc mấy cái lên cái đầu đẹp trai của Trương Thiết, bước vào trong.

Xe của đám Diệp Phàm vừa biến mất, chân Trương Thiết cũng mềm nhũn, ngồi dưới đất, nửa ngày, vẫn chưa hé răng, mặt trắng bệch.

- Cậu xem xem, bình thường không phải đã nói với cậu, phải chú ý nhìn người. Đừng cả ngày ngông ngênh hò hét, giờ thì đá phải sắt rồi đúng không? Chuyện hôm nay, cậu tự cầu phúc đi, tôi chẳng có cách nào rồi. Thật là hại chết cậu rồi, lo quá!

Người trung niên oán giận nói, giơ tay kéo Trương Thiết.

- Miêu… Trưởng phòng Miêu, ông nói làm sao bây giờ? Chỉ tôi chiêu gì đi, không thì, tôi chết chắc.

Trương Thiết mặt xám như tro, giọng run rẩy, nói.

- Làm sao bây giờ, bình tĩnh! Nghĩ cách, cậu chưa nghe à, vị Bí thư Diệp này không phải người dễ sống cùng đâu.

Người ta ngay cả tượng Lâm Tắc Từ do Hoa kiều quyên tặng cũng dám bán, chủ tịch công ty xây dựng số 1 Ngư Đồng Đới Chí Quân cũng dám bắt, Cục trưởng An cũng không phải bị hắn làm cho suýt mất mũ sao.

Ngay cả Cục trưởng An cũng dám động, cậu nói, cậu có đáng vào mắt hắn không?



Trưởng phòng Miêu tức giận, nhìn tên thanh niên đáng thương một cái, có chút không đành lòng, lâu sau, mới nói:

- Tôi đã nói với cậu nhiều rồi, công việc ở đây là hầu hạ lãnh đạo.

Cậu không thể coi mình là lãnh đạo. Ở đây, cậu chỉ là tên coi cửa, kẻ chạy việc, nhất định phải ra vẻ đáng thương.

Càng hóa trang giống, chứng tỏ cậu càng thành thục, có cơ hội được lãnh đạo tán thành cũng nhiều. Cậu tốt rồi, tôn tử không giả trang lại giả trang đại gia, lại dám mắng Bí thư Diệp là cái thứ này nọ, cậu xem đi, trán cậu đúng là bị lừa đá rồi. Cái thứ gì vậy?

- Cái này tôi nhớ kỹ rồi, Trưởng phòng Miêu, mau nghĩ cách giúp tôi.

Trán Trương Thiết đầy mồ hôi, nhưng vẫn chẳng để ý mà lau, cái này, tiền đồ quan trọng hơn.

- Nghĩ cách, cái này, quá khó, Bí thư Diệp là ai? Tôi là một trưởng phòng nhỏ sao đáng lọt vào mắt hắn chứ. Cậu cũng không phải không biết, hắn lần đầu đến Áp Tử chúng ta. Trước đây tôi cũng đặn dò cậu rồi, nhất định phải nhìn biển số xe, lúc nãy cậu có nhìn biển số xe không?

Miêu Trường Lâm hừ giọng nói.

Trương Thiết biết, người này chẳng có lợi thì sẽ không giúp mình, nghĩ một chút, mới chua xót nói:

- Trưởng phòng Miêu, tôi có xem, chỉ là, Bí thư Diệp vừa xuống đã chặn biển số xe lại, hơn nữa, hắn cũng trẻ quá.

Trước kia dù nói trên báo cũng thấy hình, nhưng, báo của Ngư Đồng đăng cũng mờ quá, cái thứ báo chí nát đó, làm người ta già đi không ít.

Sao có thể nghĩ hắn trẻ như vậy, trẻ mà khiến người ta phải sợ. Trưởng phòng Miêu, nhà tôi có cái gế gỗ Lê để trên gác, chẳng ai ngồi, để lâu mục nát cũng tiếc, khi nào rảnh tôi sẽ đem đến đây để ông ngồi.

Trương Thiết biết, Trưởng phòng Miêu sớm đã đã dòm ngó chiếc ghế gỗ lê từ thời nhà Thanh của nhà mình. Lúc này, chẳng còn tiếc gì ghế nữa, cũng đành dâng lên.

- Ừ, được rồi, tôi nghĩ xem có cách gì không.

Trưởng phòng Miêu giàu kinh nghiệm, hí nửa mắt nghĩ, cặp mày cau lại, nói:

- Cũng có một cách, cậu có thể thử.

- Mời ông cứ nói.

Trương Thiết lập tức giả tôn tử.

- Nguyệt đầm “Viên hoàng hậu” cũng không tệ, nếu có thể thêm thắt một chút, có lẽ Bí thư Diệp sẽ vui vẻ, vậy thì còn có chuyện gì được nữa?


Trưởng Phòng Miêu nói cách.


Nhưng, vừa nghe xong sắc mặt Trương Thiết lập tức trắng thê thảm hơn. Miệng nói:


- Làm sao làm được, lão Tưởng không bóp nát tôi à.


Hơn nữa “Viên hoàng hậu” rất có lai lịch, cách bãi Áp Tử bảy tám cây có một nguyệt đầm, mà nguyệt đầm này không xiết, mặt đầm tĩnh lặng, khi đến mùa thu trăng trong, trong đầm còn phản chiếu ánh trăng lớn, cho nên mới gọi là Nguyệt Đầm.


Mà Nguyệt Đầm lại đặc biệt sinh một loại cá bụng tròn vo, giống như bụng bia, được người trong vòng gọi là “Viên hoàng hậu”, dĩ nhiên không phải là bụng hoàng hậu to rồi.


Loại cá này cực nhỏ có thể câu được, mùi vị vô cùng thơm ngon. Chủ yếu không phải ở hương vị, chủ yếu nghe nói ăn loại cá này vào thì năng lực của đàn ông rất mạnh, một đêm có thể cùng với 3, 4, 5, 6 cô gái, cho nên, đàn ông nào mà chẳng động lòng, hơn nữa tương truyền loài cá này có thể chữa được yếu sinh lý.


Dĩ nhiên trở thành thứ yêu thích nhất của lãnh đạo trong vòng, nhưng, cạnh Nguyệt Đầm là một ông lão cổ quái ở. Ông lão này là họ Tưởng tên Vân, là Phó tư lệnh quân phân khu thành phố về hưu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK