Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai bên mới đánh nhau một chút đã ra trên trăm chiêu, tất cả các rương hòm trong mật thất đều bị sức mạnh của khí cụ đập vỡ thành các mảnh vụn.

- Cậu nhóc, chúng ta nhanh chóng liên thủ với nhau, bằng không, chắc chắn cậu sẽ mất mạng!

Đột nhiên bóng đen kia mở miệng kêu lên, giọng nói hình như có chút khàn khàn.

Diệp Phàm vừa thấy, cho rằng cũng chỉ có biện pháp này có thể thực hiện được. Bất luận bóng đen này có mục đích gì, cũng không thể để cho Sửu Vô Đoan thắng.

Bằng không, nhất định mình sẽ biến thành xác ướp. Cho nên, Diệp Phàm vung ra phi đao, thỉnh thoảng quấy rối Sửu Vô Đoan một cái.

Thứ nhất bộ dạng như vậy, hơn nữa lúc trước Sửu Vô Đoan đã bị hao tổn quá nhiều nội khí, nhưng thật ra là ngang sức ngang tài.

Sau ba tiếng đồng hồ, khí lực của ba người đều nhanh chóng bị tiêu hao.

Đột nhiên Sửu Vô Đoan cười khan một tiếng, hai luồng đại lực truyền đến, lập tức tập trung vào Diệp Phàm và người mặc áo đen kia.

Diệp Phàm cảm giác nội khí của Sửu Vô Đoan hình như giống nhau, thiếu chút nữa là bị ông ta rút lấy nội khí của mình. Mà phỏng chừng tình trạng của bóng đen kia cũng không khác biệt là mấy, anh ta cũng đang liều chết chống cự Sửu Vô Đoan rút ra nội khí.

- Còn kịp hả, lão phu cũng sắp đột phá tôn giả Tiên Thiên Đại Tôn Giả rồi, có hai người các cậu giúp đỡ, hôm nay chính là lúc lão phu sẽ đột phá đến trình độ trong truyền thuyết.

Sửu Vô Đoan cười một cách điên cuồng.

Diệp Phàm luôn tìm kiếm lấy cơ hội, vừa thấy thời cơ đã tới rồi. Cổ tay vừa động, rốt cuộc Can tướng bay ra ngoài.

Ầm…

- Cậu nhóc như cậu đã làm gì?

Sửu Vô Đoan tức giận hét to một tiếng, bởi vì, thực ra lúc lão già này cười hô hố trên cánh tay đã bị trúng một đao.

Một tiếng kêu rất lớn. Diệp Phàm bị Sửu Vô Đoan tát một cái, lập tức cánh tay liền sưng lên.

- Cậu nhóc, đợi chút nữa ta hút sạch nguyên khí của cậu.

Sửu Vô Đoan cười lạnh một tiếng, tăng lực về phía Diệp Phàm.

Mà không ngờ vào lúc đó bóng đen kia cũng đột nhiên há miệng phun ra một cái quái dị giống như bóng bàn bay thẳng về phía Sửu Vô Đoan.

- Lão phu đang chơi độc bóng, ngươi vẫn còn non lắm.

Sửu Vô Đoan cười lạnh một tiếng một cái tát hướng tới.

Hay là dùng nội khí vây quả cầu lại căn bản cũng không làm cho Đông Đông có cơ hội nổ tung.

Tuy nhiên, làm cho Sửu Vô Đoan không ngờ rằng vật kia căn bản không nổ tung, hơn nữa, đột nhiên cảm giác có một luồng khí lạnh lẽo rất lớn truyền đến. Không ngờ thoáng một cái có thể xuyên thấu qua nội khí cách không men theo, nháy mắt đã đến tay Sửu Vô Đoan. Thoáng cái luồng khí lạnh đó liền chui vào huyệt vị kinh mạch trong bàn tay Sửu Vô Đoan.

- Cái gì thế, nói mau!

Sắc mặt Sửu Vô Đoan vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm bóng đen.

- Ha ha ha…

Tiếng cười càn rỡ cùng truyền đến, người kia hừ nói,

- Thế nào, không phải ông muốn tìm dược độc hoa Huyết Trích Tử sao? Đây chính là tứ đại Tích Vương dưới tay Ung Chính gia tự mình chế biến. Hợp lực bốn người chế biến thành độc dược Huyết Trích Tử trung tínhchính cống. Không phải ông muốn trung tính đấy sao? Hiện tại làm cho ông trung tính xem sao.

- Bố mày phải lấy mạng mày!

Sửu Vô Đoan giận dữ, bất chấp mọi thứ. Tập trung nội khí mãnh lực. Lập tức muốn cho người kia chết luôn.

- Ông trúng độc rồi, nếu như độc phát tácông sẽ phải chết!

Người kia cười một cách thâm hiểm, Sửu Vô Đoan biết những gì anh ta nói là thật, chỉ có thể bức ra một phần nội khí để bức độc ra.

Bởi vậy, Diệp Phàm, người mặc áo đen cùng với độc dược tương trợ lẫn nhau, toàn thân lão Sửu đều ướt đẫm.

Dần dần, Sửu Vô Đoan cảm thấy dường như mình không nhanh được nữa. Biết rõ độc dược kia thật lợi hại. Lão già giận dữ, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái. Hừ nói:

- Không phải cậu muốn tự bạo sao? Được, lão phu sẽ giúp cậu đạt được mục đích!

Giọng điệu Sửu Vô Đoan cứng rắn. Đột nhiên Diệp Phàm cảm giác được có hai luồng lực lớn truyền đến. Biết là Sửu Vô Đoan đem nội khí của chính mình hướng về phía mình cùng người mặc áo đen kia.

Ngay sau đó, cái bụng giống như nồi sắt lớn móc ngược lên, hơn nữa, nhìn bằng mắt thường có thể thấy tốc độ tăng nhanh, mắt như muốn vỡ ra rồi.



- A…

Đột nhiên Sửu Vô Đoan hét to một tiếng, một chưởng đánh về phía bóng đen. Bóng đen bị đánh một cái đầu đập vào núi đá.

- Làm chết người rồi!

Hình như Sửu Vô Đoan bị điên rồi, bổ nhào qua vồ lấy bóng đen vừa đánh vừa cắn. Bóng đen cũng đang liều chết đánh lại, cứ như vậy, không ngờ hai người lăn thành một đoàn. Không ngờ hai đại cao thủ đang vật lộn nhau giống như trò vui.

- Đau quá…

Diệp Phàm kêu thảm, trước mặt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Cũng không biết phải bao lâu mới tỉnh lại, mở mắt ra có chút mơ hồ. Thấy dưới đất là một bãi lộn xộn.

Về cơ bản vật ban đầu có thể nhìn thấy kia đã không còn hoàn chỉnh, mà đã biến thành những mẩu vụn bằng đầu ngón tay.

Ngay cả vách động cũng giống như sụp một nửa, ngổn ngang.

Diệp Phàm giãy dụa bò lên, phát hiện thấy cái bóng đen kia đang nằm úp sấp dưới một đống đất đá, mà Sửu Vô Đoan cũng nằm đối diện với người đó, tuy nhiên, giống như là chết rồi, hai người đều vẫn không nhúc nhích. Hơn nữa, y phục của hai người trông đều giống như mảnh vải rách.

Cái mông và hơn nửa bộ ngực của Sửu Vô Đoan đều bị lộ ra ngoài. Mà người kia cũng không kém, ống chân và tay áo cũng bị mất, máu tươi đầy khắp người.

Lão Sửu cũng không khác biệt lắm, toàn thân đều là máu. Quần áo cũng bị dính, trong động toàn mùi máu tươi khiến người ta cảm thấy ghê tởm.

Tuy nhiên, Diệp Phàm dùng đôi mắt chim ưng của mình dò xét một chút, phát hiện rõ ràng cả hai người đều có hơi thở hơi yếu.

Sợ tới mức khẩn trương liều mình giãy dụa chạy ra bên ngoài vừa lật vừa lăn, cứ liên tục lăn lộn như vậy muốn chạy thẳng ra ngoài động.

- Này… Cậu thanh niên…

Đột nhiên bóng đen kêu một tiếng, khiến Diệp Phàm sợ tới mức lập tức dừng lại thân mình quay cuồng.

- Tiền bối muốn nói gì vậy?

Diệp Phàm hỏi.

- Cậu lại đây đi…

Người kia nói.

Tuy nhiên, Diệp Phàm không có động tĩnh gì, người nọ lại nói:

- Tướng người này cũng thiện. Ta có thứ tốt muốn cho cậu.

- Ha hả, đa tạ tiền bối ưu ái, thứ tốt như vậy hậu bối không dám nghĩ tới.

Diệp Phàm nhẹ giọng cười cười.

- Tôi biết cậu sẽ không tin tôi, tuy nhiên, tôi chỉ xin nhờ cậu một việc.

Người nọ nói.

- Tiền bối cứ nói đi.

Diệp Phàm nói.

- Lúc các cậu ở bên ngoài ngôi miếu đổ nát có phải có hai bóng đen công kích các cậu không?

Bóng đen nói.

- Đúng vậy, tuy nhiên, hình như hai người đó đều bị Sửu Vô Đoan đánh chết.

Diệp Phàm vội vàng đem việc này gác qua Sửu Vô Đoan.

- Ôi, vận mệnh bọn họ đã như vậy. Tuy nhiên, còn có một người không chết, nó là con của tôi. Tuy nhiên, giờ đã trở thành tàn phế.

Bây giờ đang ở trong núi Trúc lâu cách miếu đổ nát năm dặm. Nếu cậu đồng ý chăm sóc nó cả đời, tôi sẽ đem Lạc hận thiên hội mà chúng tôi cất giữ mấy trăm năm tặng cho cậu.

Đối với tôi mà nói, cái đó giờ cũng vô dụng. Mà hiện tại thằng con độc nhất Lạc Phi của tôi cũng đã tàn phế. Trong nhà cũng không còn ai, tôi còn giữ nó để làm gì.

Bóng đen nói rất chân thành tha thiết, không giống như là làm bộ.

Cả người còn giãy dụa trở mình tiến tới, chỉ chỉ vào đầu của mình, nói,



- Cậu nhóc, cậu nhìn thấy rõ chưa. Đầu của ta bị một con dao găm đâm xuyên qua. Bộ dạng như vậy mà còn có thể sống sót được trừ khi là thần. Mà tôi không phải là thần, tôi có thể chịu đựng được đến bây giờ, là một kỳ tích đó. Ông trời đối đãi với tôi cũng không bạc, không để cho cậu “đi” trước.

- Chăm sóc con của ông, cũng được. Tuy nhiên, tôi cũng phải xem tôi có được đồ vật gì đáng giá hay không chứ. Tiền bối cũng biết, chăm sóc một người tàn phế cả đời thật là vất vả. Hơn nữa một khi đã nhận lời làm tôi sẽ làm đến nơi đến chốn.

Diệp Phàm nói.

- Đó là điều đương nhiên.

Lạc Hận Thiên nói,

- Cậu nhóc, thật ra, cậu đến đây cũng là để tìm kiếm bí mật Huyết Trích Tử đúng không?

- Không phải, tôi bị Sửu Vô Đoan kéo tới đây. Cơ bản trước đó tôi cũng không hiểu được Huyết Trích Tử là cái gì.

Bởi vì tôi và lão tạp mao có cừu oán. Mấy ngày này đi phái Hoa Sơn tìm kiếm đế vương giám nhà Hoa. Sau lại gặp Sửu Vô Đoan mới hiểu được đế vương giám chính là chìa khóa mở tài khoản bí mật.

Những gì Diệp Phàm nói là thật tình, hơn nữa, thấy lão đầu tử nhất định không sống được nữa.

Bởi vì, con dao găm kia đang ở giữa đầu của ông ta. Máu đầy đầu. Chắc Lạc Hận Thiên dùng biện pháp gì để khiến máu chảy ra chậm đi một chút, bằng không, ông ta đã sớm chết rồi.

- Không sai, đúng là Đế vương giám có liên quan đến bí mật Huyết Trích Tử. Lúc trước Ung Chính dính vào chuyện này cũng bị tiêu diệt.Rất nhiều thế hệ Lạc gia thụ phong chúng ta chiếm giữ chỗ này.

Nói thật, không có đế vương giám người của Lạc gia chúng tôi cũng không vào được. Bởi vì vẫn ở trong núi, tiếp xúc với thế giới bên ngoài thiếu. Cho nên, người trưởng thành càng ngày càng ít.

Hơn nữa, vài thập niên trước đột nhiên lây nhiễm một hồi ôn dịch. Người của Lạc gia cũng chết không ít. Hiện tại, ngoài tôi ra vài thập niên trước cũng không có gặp anh em Lạc Dịch bên ngoài chỉ còn lại hai con trai tôi.

Hiện tại chỉ còn lại một người, hơn nữa, mấy đời chúng tôi bị tổ huấn, vẫn chiếm giữ lấy nơi này.

Lạc Hận Thiên nói.

- Nếu đến tận bây giờ tiền bối vẫn còn có thể nhớ Lạc Dĩnh, chắc quan hệ của hại người rất tốt. Tiền bối có thể cung cấp một vài đặc điểm của người em trai kết nghĩa Lạc Dĩnh, sau này nếu có gặp ông ta tôi có thể đem Lạc Phi giao cho ông ta chăm sóc.

Diệp Phàm hỏi.

- Ôi…

Lạc Hận Thiên thở dài, nói,

- Người em kết nghĩa của tôi, năm đó thích Mai Thiên Tuyết. Năm đó cô gái này được xưng là đệ nhất mỹ nữ Giang Nam. Bản lĩnh của cậu cũng không tồi, có lẽ cũng đã nghe nói đến tên Mai Thiên Tuyết đúng không?

- Chẳng lẽ chính là một trong sáu người đẹp Hoa Hạ ‘Vu sơn thủy tiên Mai Thiên Tuyết’?

Trong lòng Diệp Phàm cả kinh. Trong lòng tự nhủ hay là mẹ vợ vụng trộm lão tử.

- Đúng vậy, chính là cậu ta. Thực ra anh em tôi cũng là người của một đại gia tộc. Tuy nhiên, hình như là hai bên gia đình đều không đồng ý việc hôn nhân này.

Cho nên, sau đó, Lạc Dĩnh liền mất tích. Lúc đầu tôi còn hoài nghi có đúng hay không. Mai gia cho ám toán, tuy nhiên, sau này cần nhắc lại cảm thấy cũng không có khả năng.

Bởi vì thế lực của Lạc Dĩnh Lạc gia so với Vu sơn cung còn mạnh hơn nhiều. Tôi có thể nghĩ đến Lạc gia. Chỉ có điều, vài chục năm nay đều không nhìn thấy.

Nếu nói đặc điểm, bộ dạng của huynh đệ tôi rất tuấn tú. Hoàn toàn được xưng tụng là người khiêm tốn. Đặc biệt thích thổi sáo trúc, trên người thường đeo một một quả có thể co dãn thanh sáo trúc.

Nghe nói cây sáo trúc này đã có từ mấy trăm năm nay, do được xử lý bằng phương pháp đặc thù, cho nên sẽ không bị hư.

Hơn nữa, cây sáo của cậu ta thổi rất mơ hồ. Cây sáo này cũng là binh khí tấn công của cậu ta. Năm đó Mai Thiên Tuyết – người đẹp đệ nhất Giang Nam đều bị tiếng sáo trúc hấp dẫn.

Nói về việc này, Lạc Hân Thiên còn có vẻ có chút tự đắc.

- Chẳng lẽ thật sự là ông ta?


Diệp Phàm không khỏi ấp úng nói.


- Cậu nói cái gì? Ông ta là ai vậy?


Lạc Hận Thiên liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, không nhịn được hỏi.


- Tôi biết Mai Thiên Thuyết, bà ấy chính là mẹ vợ của tôi.


Diệp Phàm nói.


- Mẹ vợ của cậu?


Lạc Hận Thiên có chút không hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK