Đao kia nếu mà bổ thật xuống thì đầu Diệp Phàm có thành hai mảnh hay không cũng khó mà nói.
Bởi vì ông nội của Không Trạch là Không Trạch Bản Tú chỉ một đao đã chém đứt một ngọn núi nhỏ. Tuy Không Trạch còn trẻ nhưng cũng có chút phong thái của ông nội.
Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm sau khi nhìn một lượt đã có chút kinh ngạc, bởi vì bàn tay của Không Trạch Nhất Lang sau khi đã xẻ ra, thì trước bàn tay anh ta lại có một khí đao hình cung lạ thường khoảng hai mét. Khí đao này trong suốt, mắt thường không thể nhìn thấy được.
Đao khí này trong chớp mắt lao đến chỗ điệp Phàm. Diệp Phàm đã hiểu rồi, tên Không Trạch Nhất Lang này ít nhất cũng là thập đẳng.
Trong lòng Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, hướng thẳng một quyền lên không trung. Trong nháy mắt hai quyền còn cách nhau khoảng một mét thì đụng phải nhau.
Bang một tiếng rung rợn.
Người Không Trạch Nhất Lang bị bắn ngược lại phía sau một bước dài rồi mới định hình lại được.
Còn Diệp Phàm cũng phải lui lại một đoạn rồi còn loạng choạng rồi mới đứng người lại được. Thực ra Diệp Phàm muốn lưu lại chút tinh lực, mới chỉ sử dụng có ba phần sức thôi.
Nhưng gặp phải tình huống này. Ngay lập tức toàn sàn đấu phải hốt hoảng.
Những kẻ này đã đặt tiền, trong lòng bỗng run rẩy, vốn nghĩ trận đấu này nắm chắc phần thắng.
Nhưng đến bây giờ hình như tên tiểu tù trưởng kia cũng có chút thực lực. Không ngờ dùng một quyền mà có thể đánh cho Không Trạch lùi về đằng sau được.
Không Trạch Bản Tú sờ chỏm râu, thu lại nét cười trên mặt, nét mặt nghiêm túc trở lại.
- Cha, bộ lạc kia có tên tiểu tử cũng không yếu đúng không?
Không Trạch Điền Do chau mày, nói.
- Thật sự không ngờ tên tiểu tử này lại có sức mạnh như vậy, Nhất Lang chỉ có một chút ưu thế. Mà tên đó còn chưa ra hết sức.
Không Trạch Bản Tú phân tích, toàn bộ người trong gia tộc Không Trạch ngồi bên cạnh đều sửng sốt, bởi vì Nhất Lang thắng bại chính là quyết định tài sản của họ. Mấy trăm triệu cũng là một con số lớn, cơ bản là nhà họ Không Trạch đã thế chấp tài sản một nửa rồi.
- Không thể nào, nếu hắn ta còn chưa ra hết sức thì Nhất Lang chẳng phải là?
Không Trạch Điền Do cũng bắt đầu tăng nhịp đập tim.
- Cũng không hẳn, xem ra thì tuổi của tên này không thể hơn Nhất Lang được. Có lẽ khi nãy dùng hết sức thì mới có kết quả như vậy.
Chúng ra cứ kiên trì xem, đao công của nhà chúng ta không để lộ ra ngoài mà, đừng lo lắng, Nhất Lang nhà chúng ta không dễ dàng thất bại đâu.
Không Trạch Bản Tú lại lấy lại được vẻ bình tĩnh, đồng thời cũng là để an ủi tinh thần người trong gia tộc.
- Có chút kỳ lạ rồi?
Phil vô ý đã ngoáy đầu một cái.
- Xem ra trong 10 hiệp trận đấu kịch liệt này không thể kết thúc được. nếu Nhất Lang mà thắng thì cũng phải bỏ ra giá không nhỏ, thậm chí là còn có thể bị thương nữa.
Spieast vừa nhìn đã nói luôn.
- Nếu quả thật như vậy, chỉ cần kết quả thắng thì cũng là chuyện tốt đối với chúng ta. Đến lúc đó Phil có thể tiết kiệm được chút tinh lực có phải không?
Cục trưởng cười nói, lão này quả thật đang rất bình tĩnh.
- Hoành mã đoạn thi!
Nhất Lang sau khi bị lung lay đã lấy lại được bình tĩnh, đối với người luyện võ cao thủ vậy, việc giữ được bình tĩnh là điều quan trọng nhất.
Nhất Lang rống lên một tiếng, bàn tay đột nhiên vung ra trước ngực, bước chân bổ nhào về phía trước tay giống như cây đao đang nhằm về phía Diệp Phàm mà vung mạnh.
Diệp Phàm cũng không chậm, cũng vung ra một quả đấm như chùy sắt tiến thẳng ra. Đao khí của Nhất Lang đã bị quyền khí cản lại.
Răng rắc…
Giống như âm thanh gỗ bị gãy thành đoạn, quyền của Diệp Phàm đụng phải đao của Nhất Lang. Cả người Nhất Lan đỏ ửng, nhìn lên trên chưởng đao đã bị nắm đấm của Diệp Phàm đẩy ra.
Nhưng, Diệp Phàm lại giống như mão túc bú sữa mẹ, lực theo vậy mà ép xuống dưới.
Không ngờ hai bên lại dính vào nhau, một bên thì vênh lên trên, một bên thì đập xuống dưới, tạm thời lại giằng co với nhau.
Chỉ có cao thủ mới biết hai người này đang bắt đầu bỏ nội khí.
Nhìn thì hành động của hai người này quái dị, thực tế nội lực của hai người này bỏ ra còn mãnh liệt hơn đánh quyền thực.
Không lâu sau người xem quần chúng đã kích động.
Bởi vì họ phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ, tuy cả hai đều không động đậy nhưng sàn đấu mà hai người họ đang đứng lên lại đang lay chuyển. Hình như là bắt đầu động đất thì phải.
Không lâu sau thì cả sàn đấu bắt đầu chuyển động, cứ như kiểu bị uống say, vãng ra hai bên.
Sàn đấu này được xây dựng bằng thép tốt, bên trên được phủ bằng gỗ dày có tính đàn hồi mạnh.
Lốp bốp….
- Á, trời ạ, cậy gỗ lớn như thế mà nứt ra sao.
Người nào đó kinh hãi kêu lên, cả hiện trường liền oanh động.
- Đứt rồi, đứt rồi.
Có người cũng kêu lên.
- Đúng là đứt rồi, Mạch Cao à, đây là năng lực gì vậy?
Miếng gỗ dày chừng 20cm mà Diệp Phàm và Nhất Lang dẫm lên đột nhiên nứt ra, chân hai người đang tiến vào trong gỗ.
Mà bên dưới miếng gỗ bị đè đã có cả những đám khói trắng bay lên. Thực ra hai người đã dùng sức ép xuống chân ma sát tạo thành nhiệt năng khiến cho gỗ cháy.
Lên.
- Xuống.
Không ngờ hai người cùng hét lên, bang một tiếng, quyền chưởng của hai người sau khi va vào nhau, chân đã trượt ra xa đến bảy, tám mét.
Mà lúc này dưới chân hai người họ đã in hẳn dấu chân lại, in trên gỗ khoảng 10 mét. Lập tức lại một hồi chấn động xuất hiện.
- Đúng là khúc xương khó gặm.
Không Trạch Điền Do trở nên căng thẳng.
- Khó gặm cũng phải gặm, ngay cả một tên nhà quê từ một bộ lạc mà còn không hạ được thì nhà họ Không Trạch này không có loại cháu như vậy.
Không Trạch Bản Tú có chút tức giận nói.
Vốn nghĩ có thể nhẹ nhàng mà hạ được tên Tháp Bố Tư kia cũng sẽ khiến cho nhà họ Không Trạch mở mặt một hồi, ai ngờ giờ lại chỉ còn có một phần nhỏ thắng thế này.
- Nếu chẳng may... Nếu chẳng may...
Không Trạch Điền Do vừa nói đến đây thì Không Trạch Bản Tú đã lập tức cắt lời, la rầy con. Lão ta gõ xuống bàn, mấy chén trà đã bị ném tan, ông ta không thèm nhìn liền hừ nói :
- Không có nếu chẳng may gi, chỉ có thành công bằng không Không Trạch Bản Tú này không có loại cháu năng lực kém thế.
Ông ta không dám nghĩ đến từ “ chẳng may”, nếu thua thì mặt đại sư này phải giấu vào đâu?
Nhà họ Không Trạch làm sao còn có thể sống yên ở Nhật Bản được, và cũng còn mặt mũi nào mà trở về gặp “ Giang Đông phụ lão”.
Nhất Lang, Không Trạch Điền Do đã toát cả mồ hôi trán, miệng thì thầm nói.
- Anh, vững vàng lên, nếu không được thì dùng “Đạo phá”.
Lúc này em trai của của Không Trạch Điền Do là Không Trạch Hôi Lang nói.
- Vớ vẩn, chú hai, chú lại muốn Nhất Lang sau này trở thành người tàn phế sao? Tôi thật không ngờ lòng dạ chú lại ác độc như vậy.
Chẳng lẽ chú không biết đến hậu quả nếu sử dụng “đao phá” của nhà chúng ta sao? Thật là uổng phí bao năm tôi đã chăm lo cho chú, để cả nửa sản nghiệp công ty cho chú.
Vậy mà không ngờ chú lại nói ra được những lời này, chú còn phải là con người hay không?
Không Trạch Điền Do buồn bã giáo huấn em trai.
“Đao phá” của nhà họ Không Trạch là bí mật bảo vệ sinh mạng cuối cùng của nhà họ Không Trạch, không đến trường hợp bất đắc dĩ thì không dám dùng.
Bởi vì phương pháp này là ép hết đan ddiefn lên lòng bàn tay, khiên tay giống như một cây đao đầy nội lực và cây đao này có sức mạnh tăng gấp hai lần.
Nếu một khi thất bại thì hãy còn giữ được mạng sống cho dù là may mắn thành công thì những di chứng sau này cũng thật đáng sợ.
Người sử dụng bị trọng thương, nghiêm trọng hơn thì sẽ thành người tàn phế, nghiêm trọng hơn nữa thì sẽ lên gặp thượng đế,uống trà buôn chuyện…
- Không Trạch tiểu nhi, lại đi, lại đi.
Diệp Phàm kiêu ngao kêu lên, cứ như người nguyên thủy xưa trong rừng rậm, hắn ta vươn tay ra, nhảy bổ lên tấn công.
Bốp, bốp…
Hai bên đánh liên tục mười mấy quyền, bộp một tiếng, quyền cuối cùng Nhất Lang bị Diệp Phàm nện cho một cái giống như cao su bay ngược trở lại. Diệp Phàm không chút khách khí, bởi vì cũng đã bốc hỏa lên rồi.
Đó là đã thể hiện một nửa sức lực, đã sử dụng cả Khai Bi chi thủ của nhà họ Lô, kết hợp với nội lực của hắn ta để đánh Nhất Lang.
Anh ta căn bản cũng không thể chống đỡ nối, hoàn toàn đã nằm trong tay Diệp Phàm. Mà máu tươi cũng đã tuôn ra.
- Không ngờ, thật là không ngờ…
Phil thất vọng lắc đầu.
- Tiền của chúng ta, thế là xong rồi.
Spieast thảm thiết nói.
- Đồ vô dụng cút đi, cút.
Cục trưởng không chịu nổi thêm dầu vào lửa với Nhất Lang.
Bởi vì ông ta cũng đem cả gia tài ra mà thế chấp rồi. Một khi Nhất Lang thua thì số tiền thu được trong mấy chục năm nay làm đã đội nón mà đi, rồi cuộc đời lại trở về thời trước khi giải phóng.
Cùng lý do đó những kẻ giàu có đặt nhiều tiền cũng đang điên cuồng mà hét lên, rồi lại đổ thêm dầu vào lửa, kích Nhất Lang.
- Nên dùng đao phá rồi, một đao cho tên tiểu tử kia chết.
Lúc này Không Trạch Bản Tú cũng lẩm bẩm nói. Hình như chỉ là nói để bản thân tự nghe thôi.
- Cha, không thể dùng đao phá được.
Không Trạch Điền Do buồn bã nhìn cha nói.
- Còn không ra hiệu cho nó. Lẽ nào con muốn con muốn ta phải chết. Lẽ nào con muốn nhà họ Không Trạch không còn chút của cải gì trên tàu Mã Lệ Châu Nạp sao?
Không có tiền thì gia tộc nhà ta ngay lập tức sẽ lưu lạc xuống hạng ba trong các gia tộc ở Nhật Bản. Kẻ thù ngày xưa của chúng ta sẽ lên trên sao.
Như thế này thì sau này sẽ không có nhà họ Không Trạch trên đất Nhật Bản rồi.
Không Trạch Bản Tú buồn rầu, giận, trừng mắt nhìn đứa con.
Không Trạch Điền Do cảm thấy chưởng này nặng ngàn cân, ông ta chậm rãi giơ ngón tay lên. Phía dưới có người nhận được ám hiệu, lập tức phát tín hiệu với Nhất Lang trên sàn đấu.
Nhưng Nhất Lang liên tiếp bị Diệp Phàm ra chưởng mạnh nên sớm đã bị chóng mặt, choáng váng không còn biết phương hướng thế nào rồi. Mà Diệp Phàm cũng đang khống chế lực để từ từ tra tấn Nhất Lang đến cùng.
Tiểu Nhật Bản, ông nôi đây không ép ngươi chết. Diệp Phàm cười thầm, từng quyền từng quyền một ra tay.
Miệng tràn đầy máu.
Mũi cũng có máu.
Lỗ tai cũng sắp rồi.
Diệp Phàm ác độc đấm, đá, đạp thẳng vào Nhất Lang.
- Đao phá.
Nhất Lang cuối cùng cũng tỉnh được chút, thấy thủ thế xong không hề do dự, đột nhiên cả người lui về sau vòng bảo vệ.
Bụng căng như cái trống, như một con ếch, hai tay đột nhiên lại trở thành hình dẹt.